Chuyện xảy ra ở chỗ làm sáng nay. Khi đang đứng làm, có một chú đứng tuổi bước vô. Nói gì đó với đứa con ông chủ. Thằng này không hiểu gì. Gọi mình lại.

(Hình minh họa: Dân Huỳnh/Người Việt)
Mình hỏi chú: Có chuyện gì vậy chú? Chú hỏi ở đây có mướn người làm không? Dạ, cái này con không biết. Chú đi vô trỏng hỏi ông chủ ở trong văn phòng đi. Cậu là chủ ở đây hả? Dạ không phải. Vậy cậu có biết chỗ nào cần người làm không? Dạ cái này con cũng chịu. Mà con nghĩ hãng này chắc là không. Chú muốn công việc thì đọc báo NV đi chú. Trang quảng cáo việc làm. Nhiều khi con thấy có những nơi cần người làm đó. Ai đến tìm việc nếu gặp mình, mình đều nói vậy.
Chú tiếp tục nói. Mình không nỡ bỏ đi. Hoàn cảnh của chú bây giờ là vợ đang nằm hospital. Cậu có thấy xung quanh đây chỗ nào cần người làm không thì chỉ giúp? Con thực sự không biết chú ơi. Thấy chú tiếp tục nài nỉ. Mình cũng nói thiệt tình. Chú biết tòa báo NV không? Ở đường Bolsa đó. Trước mặt Phước Lộc Thọ. Vô đó mua tờ báo rồi đọc... Mình chưa nói dứt lời thì chú tiếp tục. Chú cần việc làm một vài ngày thôi. Kiếm tiền quay về. Chú ở San Jose, bị lay off. Chú chuyển về Portland. Mấy tháng nay không có việc làm. Chú lái xe từ trên đó xuống Anaheim, để muốn gặp mấy đứa em nhưng không gặp. Gọi phone tụi nó không có nghe phone. Tụi nó làm nail ở chỗ nào đó xa lắm.
Nghe tới đây, mình cảm thấy lo lắng cho tình cảnh của chú. Trời, sao chú ẩu vậy? Sao không có chắc chắn mấy người em của chú không có nhà, mà xa xôi trên đó chú lái xe xuống đây? Bây giờ chú lái xe ra chỗ Phước Lộc Thọ đi. Chỗ đó người VN mình đông. Nhiều khi kiếm được việc gì đó. Mình sốt sắng chỉ cho một người đồng hương VN, lớn tuổi, đến từ xứ lạ.
Xe tui hết xăng rồi. Nghe đến đây mình tính tặng cho chú $20. Thực sự lúc đó trong đầu đã thoáng nghĩ rất nhanh đến những trường hợp mà mình đã từng gặp nhiều người đứng xin tiền đổ xăng ở các cây xăng dọc đường. Mình đã từng giúp như vậy. Và sau đó biết rằng đã bị lừa. Cảm giác bực lắm.
Ðến giờ breaktime cậu ra chỗ cây xăng giúp cho tui đi. Tự nhiên mình bị khựng lại. Cảm giác bực bội của những lần trước sau khi biết mình đã bị lừa, bây giờ nổi lên phòng thủ. Chú tiếp tục nói. Tui sẽ chạy về...
Mình thay đổi ngay lập tức.
Từ cảm giác lo lắng cho người cơ nhỡ, mình quay qua bắt bẻ. Chú nói sao vô lý quá vậy? Một bình xăng sao mà chạy về tới trên đó? Chú đi không chuẩn bị gì sao? Chú lái cả mười mấy tiếng từ trên đó xuống. Chú biết nó như thế nào rồi. Bây giờ chú về mà xe không có xăng. Người không có tiền là sao? Vô lý quá! Chú có credit card không? Chú tiếp tục phân trần. Lên freeway, ra ngoài kia có người giúp tiếp. Thực sự muốn nổi dóa với chú này quá! Lúc đó muốn rút tờ $20 ra đưa cho chú. Nhưng lý trí lạnh lùng của mình bảo ngưng lại. Thoáng nghĩ, đưa cho chú tiền sẽ là khiếm nhã khi mình vừa mới muốn nổi quạu và lý lẽ. Nhưng trong thâm tâm thì muốn tặng tờ $20. Thực sự muốn lắm, nhưng đã không mạnh mẽ thực hiện. Ngại. Sợ. Nghĩ là chú sẽ tự ái không nhận đồng tiền khiếm nhã của mình.
Trước khi bỏ đi. Chú nấn ná mắng lại mình một câu: Cậu không giúp người ta mà lại nói người ta vô lý! Thôi chết rồi! Tại sao mình lại đòi hỏi chuyện đúng sai trong cái hoàn cảnh đang cần sự giúp đỡ? Ðã từng răn mình ở những bài học về lòng nhân đạo, về lòng từ tâm. Vậy mà...
Lý trí thui chột đã xé toang tấm áo choàng tình cảm để phơi trần sự tệ hại trùng trục.
Ðứng xấu hổ.
Ác lắm không? Xấu xa lắm không? Hay là quá sensitive?
Trên đường đi làm về, mình cứ áy náy và dằn vặt cái chuyện này. Mặc dù mình đã bám víu vào cái xe của chú. Thấy bóng loáng hơn xe của mình để tìm sự an ủi. Sự bám víu trơn tuột! Không biết chú sẽ nghĩ gì? Còn mình sẽ nghĩ mãi đến chuyện này. Mình giận mình vì đã không làm được một chuyện dù là rất nhỏ. Mẹ sẽ rất buồn khi biết mình đã không nhân hậu, dù chỉ là phút chốc!
Một câu chuyện không mấy gì vui. Một bài học đáng nhớ cho bản thân. Viết ra để rút kinh nghiệm.
Gác Xép
(Trích nguyenthienthanh-gcxp.blogspot.com)