Mỗi  tháng, mục Thiện nguyện của Sài Gòn Tiếp Thị Nguyệt san sẽ đăng bài  viết của phóng viên chúng tôi về những cá nhân, tổ chức đang cần sự  chung tay giúp sức của mọi người. Tạm thời, chuyên mục này chỉ làm cầu  nối thông tin, bạn đọc vui lòng ủng hộ trực tiếp cá nhân đang cần sự  giúp đỡ.
  SGTT.VN - Người ta thường nói “khổ tận cam lai”, qua  đau khổ hạnh phúc sẽ tới. Nhưng, cuộc đời bà Nguyễn Thị Tư thì nỗi đau  chồng chất nỗi đau cho đến tận cùng.
 Không chốn nương thân
 
|  Sau cái chết của cháu ngoại vì bệnh máu trắng, giờ đến lượt bà Tư đối diện với căn bệnh quái ác này. Ảnh: CTV
 
 | 
Bà  Tư là con gái một gia đình nghèo không có nổi một miếng đất cắm sào ở  Cà Mau. Bà lấy chồng, sinh con trong cảnh túng thiếu trăm bề. Không chịu  đựng nổi sự khốn khó, chồng bà dứt áo ra đi khi con gái được tám tuổi.  Con gái bà lấy chồng, rồi con rể bà cũng ra đi mãi mãi trong một lần đi  cuốc đất mướn bị bò cạp cắn. Khi đó cháu ngoại bà mới được hai tháng  tuổi. Cả gia đình ba thế hệ ấy, bây giờ chỉ còn hai người đàn bà và một  đứa bé gái đùm bọc nhau mà sống.
 Rồi một ngày, con gái bà phát  hiện bị viêm trực tràng giai đoạn cuối, phải đưa lên Sài Gòn mổ. Bà chạy  vạy khắp nơi, khi xin được đủ tiền mua máu để mổ thì con gái đã qua  đời. Từ Bình Hưng Hoà, bà Tư tay ôm hũ cốt con gái, tay dắt đứa cháu  ngoại sáu tuổi đi lang thang. Hễ gặp ngôi chùa nào trên đường đi bà lại  ghé vào xin cho để hũ cốt con gái đến 49 ngày rồi thả tro cốt trôi sông.  Thân nghèo khó, không nhà cửa, tiền bạc làm sao hương khói cho con gái.  Giọng bà kể nhẹ nhàng nhưng tràn đầy nước mắt tủi cực: “Tui ghé vô hơn  chục cái chùa trên đường nhưng không nơi nào nhận. Người ta nói phải  đóng 4 triệu đồng để chi phí hương khói”.
 Cháu ngoại đói khát, sợ  người khác ngại xui rủi, bà để hũ cốt con bên vệ đường rồi dắt cháu ghé  quán xin thức ăn thừa của khách. Một chị bán nước trên đường Phó Cơ  Điều (quận 5, TP.HCM) thấy cảnh lạ, kéo lại hỏi thăm. Một chị khác dẫn  bà đến một ngôi chùa quen xin để hũ cốt miễn phí. Anh bảo vệ bệnh viện  Chợ Rẫy phá lệ cho hai bà cháu ngủ ngoài mái hiên phòng bảo vệ. Có hôm  sáng dậy, mọi người trong xóm thấy hai bà cháu ướt nhẹp vì đêm qua trời  mưa. Những người tốt bụng trong xóm nhỏ ấy, góp tiền thuê cho hai bà  cháu một chỗ ở giá 10.000 đồng/ngày, rồi tặng bà 500.000 đồng làm vốn  bán vé số.
 Rồi một ngày, những người trong xóm nhỏ ấy lại góp  tiền đưa bé Na, cháu ngoại bà đi bệnh viện vì dự cảm được điều chẳng  lành khi nghe bé nói: “Con thấy nóng lạnh, như có con gì bò trong  người”. Ở bệnh viện về, bà báo kết quả vô tư: “Nó bị máu trắng”. Mọi  người nhìn nhau ái ngại, còn bà thì hình dung máu trắng chỉ là một bệnh  phụ khoa nhẹ của phụ nữ.
 Lúc sinh thời, con gái bà được một người  bán rẻ cho chiếc xe gắn máy để dành bán lại kiếm lời. Vì không có hộ  khẩu nên chị nhờ một người phụ nữ ở gần nhà đứng tên chủ quyền xe. Bà Tư  bèn về Cà Mau xin lại chiếc xe để có tiền chữa bệnh cho cháu. Về đến  nơi thì căn nhà dựng tạm trên đất người khác của bà đã bị giải toả,  chiếc xe đạp cà tàng cũng bị mất, không còn một thứ gì. Người phụ nữ  đứng tên xe yêu cầu bà phải đưa giấy chứng tử của con gái mới trả lại  xe. Hai bà cháu dắt díu nhau lên lại Sài Gòn làm giấy chứng tử. Khi có  giấy chứng tử rồi, người phụ nữ ấy lại lật lọng, không có bằng chứng gì  chứng minh chị ta đứng tên chủ quyền xe giùm con gái bà. Đêm đó, ở Cà  Mau, bé Na trở bệnh nặng. Vào đến bệnh viện ở Sài Gòn, bé thỏ thẻ:  “Ngoại ơi con lạnh lắm! Con buồn ngủ”. Bà vỗ lưng cho cháu, rồi bé lịm  đi, người lạnh ngắt.
 
| Bạn  đọc muốn chia sẻ cùng bà Tư, xin liên hệ chị Bích Ngọc (người hàng xóm  đã giúp bà Tư từ những ngày đầu tiên), địa chỉ: 42A/1 Phó Cơ Điều,  phường 12, quận 5, TP.HCM. Điện thoại: 0938007077. 
 | 
  Ngồi một mình, ánh mắt thất thần, bà nhớ quặn thắt đứa cháu ngoại đáng  yêu, lanh lợi, hai mắt to tròn. Nhớ những ngày trời mưa gió, hai bà cháu  dầm mưa đi bán vé số. Nhớ con bé vừa được xạ trị, chân sưng vù, tập  tễnh theo bà đi khắp nẻo đường. Bà hối hận vì trước ngày đi Cà Mau, con  bé thèm một miếng phômai định xin chị Ngọc, một người hàng xóm tốt bụng  nhưng bà cản không cho vì ngại. Bây giờ người ta cho món gì ngon, bà  không thể để dành cho nó được nữa. Bé Na mất ngày 14.9.2011, khi chỉ còn  ba ngày nữa là đến 49 ngày của mẹ nó. Lại một lần nữa, mọi người gom  góp để bà có tiền thiêu cháu. Nỗi đau tận cùng
 Giờ đây, một  thân một mình, bà được một chị bán trái cây bên hông bệnh viện Chợ Rẫy  cho ngủ nhờ, qua bữa nhờ hàng xóm và cơm từ thiện. Rồi, căn bệnh máu  trắng quái ác cũng tìm đến bà. Khi tôi viết những dòng này thì được  biết, bà đang cấp cứu. Bác sĩ bảo, nếu bà qua được thì sẽ sống thêm một  thời gian ngắn nữa. May thay, bà đã vượt qua. Khi mới tỉnh dậy bà lại  lần mò đi bán vé số, kiếm được đồng nào hay đồng đó để khỏi làm phiền  những ân nhân và cũng để đỡ nhớ đứa cháu ngoại. Chỉ vết thương vừa bị  chuột cắn trên chân, bà nói: “Tội nghiệp chú xe ôm, chở miễn phí lại còn  tốn thêm 120.000 đồng tiền chích ngừa”. Mặc dù phải chích thêm nữa  nhưng bà nói: “Thôi, vậy là đủ rồi”, bởi bà ngại mọi người lại tốn tiền  vì mình. 
 Một bác sĩ tại bệnh viện Ung bướu đã trích tiền túi  500.000 đồng để bà đủ tiền xạ trị, đã phải thốt lên: “Làm ở đây, tôi  thấy nhiều trường hợp khổ lắm nhưng chưa thấy ai khổ như bà này”.
 Bà  phải xạ trị thêm một lần nữa, nếu không mắt sẽ bị mù. Nhưng, những  người tốt bụng xung quanh bà lại không dư dả gì. Nhìn người đàn bà 53  tuổi, quá đỗi hiền lành, tôi không hiểu vì sao tạo hoá lại an bài chi  một “kịch bản” quá bi thảm. Chiều Sài Gòn, mưa dầm cùng với căn bệnh  hiểm nghèo khiến bà lạnh. Nhưng, chiếc áo khoác mỏng manh duy nhất của  bà lại không đủ làm ấm thân thể gầy yếu. Bà hy vọng: “Tui chỉ mong một  chỗ ở và có tiền chữa bệnh. Sống để báo đáp ân tình của mọi người”.
 Minh Cúc
     
(
Báo sgtt.vn)