Nhật ký 21 giờ: Ai cứu được con tôi? (Phần 4)
"...Mình không đánh nó, đã kìm được. Nó bảo nếu bắt buộc nó đi Sài Gòn học thì mua cho nó chiếc quan tài...".
Bắt đi học thì mua cho nó chiếc quan tài...(*)
  
Ngày 16-6-2010
 
Không  thể tin được những chuyện xảy ra lại là sự thật. Tại sao lại có cái thứ  rác rưỡi ấy ở trong nhà này? Cứ ngỡ như giấc chiêm bao, xem phim “người  giàu cũng khóc” thấy gia đình ông Anbasto lúc nào cũng rối rắm nhưng  rồi mọi chuyện cũng gỡ được.
 
 Sau  hai ngày ở nội trú lại trường, đến ngày thứ bảy phải rước về nhà rồi  chiều chủ nhật, phải về lại trường để thứ hai, bắt đầu học cho tuần mới.
 
  Suốt ngày đêm, các game thủ "bám" máy vi tính chơi game (Ảnh minh họa từ internet)
  
Có  đắn đo, suy nghĩ rất nhiều, có thể là nó sẽ không trở lại trường nếu đã  rước về, đem chuyện bàn với mẹ nó, mẹ nó bảo “không rước về mà được với  nó”. Thôi thì cứ rước về theo ý mẹ nó. 
  Trên  đường đi rước, trong đầu chỉ có suy nghĩ về chuyện của nó, hay là cứ  làm hiện trường giả gọi điện đến trường báo thầy là mình bị tai nạn trên  đường đi không rước được, nhưng suy nghĩ không thắng đành phải rước về.
  Đến  lớp gặp thầy quản nhiệm (thầy D.) báo nó có ba rước, thấy nó mang tất  cả hành lý về xách lớn, xách nhỏ, mền, cả đôi giày sandal nhà trường quy  định phải mang trong khi nó không cần mang giày mà đi dép. Lúc ấy thật  sự mình thấy bối rối nghĩ chắc là nó không trở lại trường. 
 
  Những nhát dao oan nghiệt từ game đã có nhiều bạn trẻ đem áp dụng ngoài đời (Ảnh: Internet)
  
Sau  hai ngày ở lại trường nó mất đi 2 kg (còn khoảng 44 kg) về đến nhà nó  lao vào chơi game đến 12 giờ đêm và cả ngày hôm sau, bù cho hai ngày  không được chơi.
 
 Chiều  chủ nhật mình và mẹ nó phải vào tận quán game để  kêu về đi học nó cũng  lên xe đạp về nhà - sau khi về nhà nó không chuẩn bị gì hết mà nằm ì  trong buồng.
 
   Sự  thật khủng khiếp đã xảy ra y như rằng mình đã tiên đoán nó không đi -  phải trả 50.000 đồng cho taxi chờ sẵn. Mình không đánh nó, đã kìm được.  Nó bảo nếu bắt buộc nó đi Sài Gòn học thì mua cho nó chiếc quan tài...
Tre già suýt phải khóc măng non (*)
  25-9-2010
 
 Thật  may mắn hôm nay nhà không có đám ma, không phải thấy cảnh tang thương  “tre già phải khóc măng non”. Ranh giới giữa sự sống và cái chết thật  mong manh - Xin cám ơn hết lòng đến đấng thiêng liêng, trời phật, ông bà  xin cám ơn các thầy cô Trường Phan Chu Trinh, đội ngũ y bác sĩ từ  trường đến bệnh viện V-N, Bệnh viện đa khoa TĐ đã cứu con mình thoát  khỏi ngọn hái tử thần.
 
 Nếu  chuyến đi về quê thăm nội lần này cũng là lúc đứa con trai út vĩnh viễn  ra đi thì đúng là chuyến đi định mệnh ngày giỗ của nó so le với ngày  giỗ ông ngoại  (ngày giỗ ông ngoại 18-8 âm lịch).
 
 Có  lẽ đây là sự linh cảm, thấy trong bụng cứ nao nao, nửa muốn đi, nửa  muốn không. 7h tối phải lên xe mà sáng nay vẫn chưa đặt vé xe - Bà nội  nói:  Nghe vợ chồng con về quê ai cũng mừng, thà không nói trước, chứ đã  hứa rồi ai ở ngoài này ai cũng trông đợi.
   
Thực  sự thì cũng có dự định về thăm quê một chuyến ít ngày thôi thứ nhất là  thăm má, thăm nhà mới xây, sau đó thăm anh em con cháu trong nhà. Kêu mẹ  nó lại ghế nói chuyện rằng “Sao chuyến đò này anh thấy không hăng hái  như những lần trước, anh cảm giác như chuyến đi lành ít dữ nhiều, nhưng  cũng phải đi, vì đã hứa rồi”.
 
 Khoảng  1h trưa ngày hôm qua (ngày đầu ở nhà nội) sau khi ăn trưa xong, anh em  ngồi nói chuyện thì mẹ nó trong buồng bước ra mếu méo nói là ở trường  điện ra bảo thằng L. đã đưa đi cấp cứu sau khi trường phát hiện nó sùi  bọt mép - chắc không sống nổi. 
 
 Nghe  qua hung tin mình cảm thấy như choáng - trong người cảm giác như những  luồng máu nóng chạy khắp chân thân - nghe nói có thể nó chết thật rồi,  sợ không khả năng cứu được - Thầy giám thị nói chưa xác định nó bị sốc  thứ gì - nhưng nghi ngờ là nó bị sốc thuốc hoặc ma túy.
 
 Thật  sự là vợ chồng vô cùng bối rối: Không biết phải làm sao - liên hệ mua  vé máy bay nhưng không được - Nhà vé đã hết giờ giải quyết (nhờ Quang  liên hệ cuối cùng buộc lòng phải đặt vé xe Cúc Tư – 7h tối).
 
  Bạo lực tràn ngập trên các game
  
Sáng  nay xuống bệnh viện - được vào thăm lúc 11h- 12h trưa đang nằm chăm sóc  vẫn phải thở bằng oxy - đã tỉnh táo hẳn - với thân hình tiều tụy.
 
 Thảm  cảnh gia đình một lần nữa đã xảy ra - nó vẫn còn sống - gây như một hệ  quả tất yếu - Con còn nhỏ lắm nhưng không biết nghe lời cha mẹ, cha mẹ  đã bất lực trước sự dạy dỗ con cái.
 
 Buổi  sáng hôm qua, trống tiết năm, nó cùng 3 đứa trong lớp lên lầu trên uống  khoảng 2 lít rượu. Uống xong về nằm phòng bán trú ngủ thì hôn mê luôn. 
 
 Đến  khi sùi bọt mép, bất động thì những đứa bạn phát hiện báo lên trường,  bộ phận y tế của trường không còn khả năng nên kêu taxi đi sơ cứu ở V.N,  lúc này đã tụt huyết áp, giãn đồng tử, chỉ còn tim thoi thóp yếu ớt.
  Bác  sĩ ở V.N sơ cứu và tức tốc chuyển đi bệnh viện V.Th. - lúc chuyển đi  bác sĩ đi theo hô hấp nhân tạo và có thở ô xy - may mắn V.Th. đã cứu  sống.
 Tiếp theo phần 5: Nó đã bị TT?
   (*): Tít bài trích từ nhật ký của ông P.M.K
P.M.K, nld.com.vn