Trên đời này, nếu ai chưa đi chợ  Ba Đồn th́ chưa thể nói biết nhiều về chợ. Đó là cái chợ kỳ thú nhất với  đủ các sản vật trên rừng, dưới biển, giữa đồng bằng. Tất cả được bày  biện một cách thô mộc đầy chất... nông dân. Nh́n mà không muốn mua mới  là chuyện lạ...             
Dạ dày của… miền Trung
 Giáo sư Trần Quốc Vượng nói rằng, chợ là cái dạ dày của làng. Nếu thế th́ chợ Ba Đồn là cái dạ dày của… miền Trung.
 Miền Trung có nhiều chợ nổi danh, như chợ Vinh (Nghệ An), chợ Đông Ba  (Huế), chợ Cồn (Đà Nẵng), chợ Đầm (Nha Trang)… Nhưng chợ có bán đủ trăm  ngh́n sản vật trên đời chính là chợ Ba Đồn, người dân gọi là chợ Đồn  (huyện Quảng Trạch, tỉnh Quảng B́nh). Từ TP Đồng Hới theo hướng bắc đi  ra khoảng chừng 50 km. Người ta bảo chưa đi chợ phiên Ba Đồn coi như  chưa biết thế nào là… chợ quê đích thực!
 Nhắc đến Ba Đồn người ta nghĩ ngay đến cái khu chợ ḅ trứ danh với  cách mua bán đặc biệt, không giống bất cứ chỗ nào, nhưng khu chợ bán  thịt ḅ mới gây cho người ta một ấn tượng đặc biệt. Từng tảng thịt, từng  cái đùi ḅ được treo từ nóc lán dài xuống tận sàn, những thớ thịt săn  chắc, đỏ au, tươi rói, dường như vẫn c̣n giật giật. Người mua mặc sức  chọn lựa. Chỉ vào mảng thịt nào là người bán cắt ngay khoanh thịt đó. 
 
                           |   
            Hàng cá tại chợ Đồn - Ảnh: Nguyễn Thế Thịnh | 
      
 
Nhưng xương ḅ mới là thứ đặc sản. Không như các nơi, người ta lóc  lấy hết thịt, chỉ c̣n xương trắng phớ. Xương ḅ ở chợ Ba Đồn bám đầy  thịt. Nếu mua xương sườn về chặt khúc, hầm lên, thịt rút lại, cầm chỗ  xương ḷi ra, gặm một cái ngập chân răng, lịm hết cả người.
 Nhưng nếu chỉ nói đến khu chợ bán thịt ḅ th́ không công bằng cho khu  bán cá, tôm, mực nang, mực ống… Cá biển của người từ Hộ Độ, Cửa Nhượng  (Hà Tĩnh) chở xe vào, hoặc từ Thanh Khê, Cảnh Dương, Lư Ḥa, Rọn gần đó  theo thuyền cập bến chợ. Cá từ sông Gianh vừa đánh lên, từ cánh đồng  vùng Nam Quảng Trạch chở xuống... Đủ các loại, có con to đến vài chục  cân, có con nhỏ phải đong bằng chén. Rau quả th́ đủ loại, tất cả đều từ  vườn nhà, c̣n thơm mùi đồng đất đổ tràn ra nong nia, không cần sắp xếp,  trưng bày.
 
Đi chợ để… ăn
 Đi chợ để mua đă là thú vị, nhưng đi chợ Ba Đồn thú nhất là để… ăn.  Ba Đồn nổi tiếng với món thịt chó, đến mức “thương hiệu” thịt chó Cu Loe  đi vào tiểu thuyết. Ai từng đọc Những mảnh đời đen trắng của nhà văn  người chính gốc Ba Đồn Nguyễn Quang Lập mà không t́m đến thịt chó Cu Loe  th́ người đó chưa rành… thịt chó!
 Chợ Ba Đồn có một khu ẩm thực, tôi đă đi nhiều lần nhưng không dám  chắc là đă đi hết. Ở đó người ta bán bánh đúc, bánh xèo, bánh lọc, bánh  nậm, bánh kẹp và hàng chục thứ bánh nhà quê khác. Nếu mỗi thứ ăn một tí  cho đến no th́ chắc phải đi cả tháng mới thưởng thức hết.
 Đến đây không thể không ăn bánh canh. Bánh canh (bánh bột) th́ ở Huế,  Quảng Trị cũng có nhưng không nơi nào giống Ba Đồn. Ăn bánh canh phải  kèm thêm mấy cái ram (người miền Bắc gọi là nem rán). Người bán dùng một  cái kéo cắt miếng ram nóng gịn vừa rán lên cho vào bát. Cái mềm của  bột, cái gịn của nem tương tác, ḥa quyện, cứ như eng với ả (anh với  chị) quấn nhau. Đàn ông nên chiêu thêm một ngụm rượu Ba Đồn mới gọi là  đúng cách… Ba Đồn!
 Tôi cứ nghĩ, nếu một người nào đó dụng công viết về từng món ăn quê  kiểng của chợ Ba Đồn cũng dư in được một tập sách dày nổi tiếng về ẩm  thực.
 
                           |  
            Hàng thịt ḅ   | 
      
 
Đi chợ để chơi
 Từ rất lâu rồi, vào mỗi phiên chợ, người dân quanh vùng đi chợ mua  bán không quên mang theo chú gà tài để thi đấu với nhau. Lâu ngày trở  thành lệ, cứ có chợ phiên là có sới chọi gà. Lúc đầu sới chỉ là một băi  cỏ bên góc chợ ḅ, rất dân dă. Người đi chợ ôm gà đến đó, có người thách  đấu th́ thả ra đá và ḥ hét, uống rượu cho vui. Đó là một cái thú không  thể thiếu.
 Nhưng bây giờ sới đă được thương mại hóa, người ta làm trường gà hẳn  hoi, có mái che, có sân thi đấu đắp bằng đất nện như sân tennis của ông  vua Nadal, xung quanh được bao bằng một ṿng tường bọc cao su để bảo vệ  chân gà, có chỗ ngồi xem cho khán giả, có chuồng trại nuôi nhốt gà, có  đầy đủ mọi dịch vụ khác.
 Người vào trường gà thường là dạng người tính t́nh hào sảng, mạnh mẽ, quyết đoán và… dữ dội.
 Đi chợ phiên Ba Đồn, muốn mua thứ ǵ cũng có. Cơ man hàng hóa. Từ vịt  giống, lợn giống, tre nứa, lồ ô, củi thước, giỏ bắt cua, chiếc nơm cá,  rổ rá đan bằng tre, nong, nia, thúng, mủng... chất cao như núi.  
 Chợ c̣n có một khu bán đồ cổ và đồ cũ. Có thể t́m mua ở đó cái đài  Orionton, đồng hồ Poljot của Liên Xô; mũ cối, dép cao su, ba lô,  bi-đông, thắt lưng… chính cống của bộ đội thời chống Mỹ. Rồi xe đạp  Phượng Hoàng, Vĩnh Cửu của Trung Quốc; xe cuốc của Liên Xô; diamand của  Đông Đức; xe cub đời cũ của Nhật… Ai thích th́ ngắm chơi, ai có máu th́  mua đầu này chợ mang đến đầu kia chợ có thể bán để kiếm lời vài chục đến  vài trăm ngh́n, đó cũng là để… chơi.
 Đi chợ ngắm người
 Ba Đồn nói riêng và Quảng Trạch nói chung là đất có nhiều con gái đẹp. Thời chưa biết Ba Đồn, qua sách vở, thấy có câu: Bất thương La Hà xá/Bất giao Tiên Lệ xă/Bất đả Phan Long đề/Bất phụ Thụng Họa thê  lấy làm lạ vô cùng. Sau này mới biết, làng Thụng Họa tức làng Thổ Ngọa  thuộc xă Quảng Thuận bây giờ, làng này nổi tiếng có con gái đẹp: Đàn bà thắt đáy lưng ong/Vừa khéo chiều chồng vừa khéo nuôi con.  Gái vừa đẹp vừa ngoan sao lại Bất phụ Thụng Họa thê? Th́ ra do làng này  gái đẹp, đă có nhiều người được tiến cung, cưới được vợ làng này khó  lắm, nhiều lễ, nghe nói từ dạm đến cưới tổng cộng đến 7 lễ. Mà thuở  trước, nhiều nhà nghèo, làm sao có đủ tiền để làm 7 lễ. V́ thế cha mẹ  nên mới khuyên con trai của ḿnh đại để rằng, con ơi nhà ḿnh nghèo  không với tới con gái làng này đâu.
 Đến chợ Ba Đồn, ngoài đi chợ, thưởng thức tại chỗ các món đặc sản,  c̣n để… ngắm con gái đẹp. Không chỉ mấy chị mấy cô, mấy em bán ở các  quầy hàng mà c̣n cả người đi chợ. Bây giờ ở đâu con gái đi chợ cũng bịt  mặt như Ninja, riêng với Ba Đồn th́ không. Có vẻ họ tự tin với sắc đẹp  của ḿnh.
 Loay hoay thế nào, thời sinh viên, tôi lại yêu một người, hỏi ở đâu,  bảo làng Thổ Ngọa (tức Thụng Họa ngày xưa). Thoạt đầu cũng ngại lắm, nhà  vừa xa lại vừa làm đến 7 cái lễ, e toi. Nhưng đâu có, cũng như mọi nơi  thôi. Thế nên bèn suy ra rằng, con trai làng này dựng chuyện để giữ con  gái làng ḿnh. 
 Bây giờ, ai hỏi mẹ của các con tôi quê đâu, tôi làm mặt tỉnh bơ, nói, b́nh thường thôi, Thổ Ngọa!
 “Chợ Đồn bán đắt cau khô…”
 Anh Nguyễn Hữu Trường từng làm Trưởng pḥng VH-TT rồi Phó chủ tịch  HĐND huyện Quảng Trạch được anh em gọi là nhà “Ba Đồn học” kể rằng, chợ  Ba Đồn bên ḍng sông Gianh, trước ở khu vực xưởng cưa hiện nay của thôn  Thổ Ngọa, xă Quảng Thuận, nay th́ dời lên chừng nửa cây số dọc sông. Chợ  có từ thời Trịnh - Nguyễn phân tranh, đến nay đă gần 400 năm tuổi.  Người xưa kể lại, chợ Ba Đồn sinh ra là để phục vụ binh lính và vợ con  họ ở ba cái đồn lớn của quân Trịnh là đồn Trung Thuần, đồn Phan Long và  đồn Xuân Kiều. V́ thế từ xa xưa đă có câu ca: Chợ Đồn bán đắt cau  khô/Một đoàn vợ lính trẩy vô thăm chồng/Gặp trộ mưa dông/Đường xa gánh  nặng/Mặt trời đă lặn/Đèo Ngang chưa trèo/Ḥn đá cheo leo/Chân trèo chân  trợt/Hỏi o bán nước/Hỏi chú chăn trâu/Ba Đồn lính đóng nơi đâu?
 Thời thuộc Pháp, trong khu chợ đă có hai dăy phố buôn bán, gọi là phố  Nam và Khách (người Tàu). Phố phường Nam, Khách hai bên/Phiên đông cũng  đến mấy ngh́n người ta, với nhiều hiệu buôn nổi tiếng một thời của  người Hoa, người Việt như Hồng Ích, Hợp Lai, Thái Lợi, Thông Đắc, Vinh  Mậu, Tâm Long... Trước 1945, chợ Ba Đồn có 5 đ́nh chợ lớn lợp ngói. Thời  kháng chiến, chợ Ba Đồn bị đốt cháy. Đến năm 1991 chợ Ba Đồn mới được  xây lại.  
 Chợ Ba Đồn giờ đây vẫn c̣n giữ được nét truyền thống từ thời Trịnh -  Nguyễn. B́nh thường chợ vẫn buôn bán nhưng mỗi tháng có 6 phiên chợ  chính vào các ngày mùng 1, 6, 11, 16, 21, 26 (âm lịch). Phiên chợ nào có  số 6 gọi là phiên đại (lớn), có nhiều chủng loại hàng hóa và đông người  nhất; các phiên có số 1 gọi là phiên thường: hàng hóa và người đi chợ  ít hơn phiên đại nhưng vẫn đông hơn những ngày b́nh thường. Muốn đi chợ  ḅ nổi tiếng của Ba Đồn phải đi vào phiên đại.
 
***
 Nhưng không cần phải chọn ngày phiên, cứ đi, đến chợ Ba Đồn sẽ thấy, hóa ra lâu nay ḿnh chưa… đi chợ! 
 
Nguyễn Thế Thịnh