| 
			
			 R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư 
			
			
			
				
			
			
				 
				Join Date: Dec 2008 
				
				
				
					Posts: 44,699
				 
				 
	Thanks: 262 
	
		
			
				Thanked 591 Times in 456 Posts
			
		
	 
	Mentioned: 0 Post(s) 
	Tagged: 0 Thread(s) 
	Quoted: 1 Post(s) 
				
				
  
    Rep Power:  61
  
  
  
				
				     
			 
	 | 
	
	
	
		
		
		
		
			
			Với suy nghĩ: “Trời sinh voi  trời sinh cỏ”, bà Lý  Thị Sú 41 tuổi đã đẻ liền một mạch 16 đứa con.  Không những thế, cô con  gái đầu lòng mới 24 tuổi, cũng đã trải qua 6 lần  sinh.         
                         Đi tìm “vua đẻ” 41 tuổi 
 
Chính  biệt danh này, mà “tên tuổi” của bà Lý Thị Sú, người dân tộc  H’Mông, ở  bản Ngài Là Thầu, xã Lao Chải (Vị Xuyên, Hà Giang) nổi… như  cồn. Nay ở  cái tuổi 41, bà đã có 2 con dâu, 3 con rể và 11 đứa cháu  nội, ngoại. 
 
Để được “yết kiến” cái sự đẻ… “vĩ đại”, khủng khiếp này, tôi đã vượt hơn 40km từ TP. Hà Giang tìm về Ngài Là Thầu. 
 
Đường vào bản độc đạo, toàn đá và vực, khiến ôtô “chịu chết”, nên chỉ còn một cách duy nhất là… cuốc bộ. 
  
  
Anh Cư Seo Chớ (trái), chị Lý Thị Sú (phải) và ông bà nội cùng 
các con, cháu, chắt.  
  
Leo  hết con dốc này, đến con đèo nọ, trồi lên hàng chục đỉnh núi, ai  nấy mồ  hôi nhễ nhại, thở ra cả lỗ tai mà vẫn chưa tới nơi. Gần 16h  chiều chúng  tôi mới đặt chân tới bản. Ngài Là Thầu nằm giữa lưng chừng  núi, tựa  lưng vào dãy Tây Côn Lĩnh hùng vĩ. Xa xa lổm nhổm những ngôi  nhà vách  đất, lợp Phibrôximăng đã ố màu. 
 
Để giao tiếp, chúng tôi phải nhờ  đến Trưởng bản Cư Seo Sàng phiên dịch.  Vốn tiếng Kinh ít ỏi, cộng thêm  không biết chữ, nên ông Sàng cũng chỉ  dịch được vài câu như trẻ… tập  nói. 
 
Ông Sàng cho biết, bản có 49 hộ/280 nhân khẩu, nhưng có đến  90% hộ  nghèo, đói. Ruộng bậc thang chỉ có gần 10 ha, nên chè được coi là  cây  mũi nhọn của bản. Khổ nỗi, chè liên tục mất giá, lúa thì mất mùa,  nên  cuộc sống người dân nơi đây luôn chìm trong nghèo, đói… 
 
Đặc  biệt, bản có hơn 90% số người không nói được tiếng Kinh và 96% mù  chữ.  Chỉ có mấy cô, cậu đang học cấp 1 bặp bẹ được vài câu phổ thông.  Trẻ em  nơi đây đa số học hết lớp 3 - 4 là bỏ, mà theo ông Sàng thì:  “Học cho có  học thôi! Chứ lớp 5 rồi còn chưa biết đọc à!”. Cả bản chỉ  có ông Ma Văn  Hầu là học hết lớp 12 và được coi là “trạng” của bản,  hiện là Phó chủ  tịch UBND xã Lao Chải. 
 
Dân ở đây lạ lắm, hỏi gì cũng lắc đầu, chỉ  trả lời mỗi câu… “chư pâu”  (không biết), bởi họ không nói được tiếng  Kinh. Khổ nhất là những đứa  trẻ, gặp người lạ, đứa thì nép vào xó nhà,  đứa thì luồn xuống háng ôm  chặt đùi người lớn, rồi khẽ hé ánh mắt “hoang  dại” nhìn chúng tôi lạ  lẫm như gặp người… ngoài hành tinh. 
 
Đẻ hết trứng mới thôi! 
 
Bước  vào ngôi nhà “đặc biệt” ấy, tôi ngỡ ngàng với người đàn bà 41  tuổi, mà  trông như bà lão 65 tuổi. Chị đang xay ngô, lưng địu đứa bé  chừng một  tuổi. Ngồi cạnh bếp là anh Chớ, mang khuôn mặt khắc khổ, già  nua như ông  cụ 60. Khuôn mặt của anh chẳng ăn khớp gì với cái tuổi 47. 
 
  
Gia đình chị Lý Thị Sú một tháng có tới 5 đứa trẻ ra đời.  
 
Anh  Chớ chỉ về phía người đàn bà đang xay ngô bảo: “Vợ mình đấy, còn  đứa bé  là con gái út mình. Vợ nó không nói được tiếng Kinh đâu! Cả nhà  mỗi  mình là nói được thôi à!”. Tôi nhìn xung quanh nhà, nhưng chẳng  thấy thứ  gì đáng giá, ngoài cái chảo xao chè và chiếc vòng đồng khá to,  xâu vài  đồng tiền xu, là “bảo bối” hành nghề thầy cúng của anh Chớ. 
 
Hỏi  chuyện đẻ nhiều, Chớ chưa trả lời, mà ôm điếu gân cổ rít, khiến  nước  trong điếu sôi òng ọc, rồi ngửa cổ nhả khói. Chớ thều thào bằng  cái  giọng lơ lớ tiếng Kinh, khoe kỷ lục của mình: “Vợ mình đẻ 16 lần  rồi,  nhưng mấy lần đẻ non, nó không sống được bỏ mình đi rồi, giờ còn  11 đứa  thôi! 5 trai, 6 gái. Nay mình có 2 con dâu, 3 con rể và 11 đứa  cháu nội,  ngoại rồi đấy!”. 
  
  
16 người con được bà Sú sinh ra trên chiếc giường này.  
  
Tôi  hỏi: “Sao bác đẻ nhiều thế, chính quyền họ không nói gì sao? Anh  Chớ  hồn nhiên: “Biết làm sao được, vợ mình nó toàn ở trong nhà thôi  à!”.  “Thế bây giờ bác còn đẻ nữa không?” – tôi hỏi. Chớ giật nảy như  đỉa phải  vôi, khi tôi vô tình chạm vào “quyền lợi đẻ” của ông: “Có chứ!  Vợ mình  nó đẻ mà, mình có đẻ đâu! Nếu ông trời cho đẻ nữa, thì đẻ hết  trứng mới  thôi!”. 
 
Chớ lý giải: “Ngày xưa bố mẹ sinh được mỗi mình, không  anh em buồn lắm,  ốm đau không có ai chăm sóc, nên mình phải đẻ thật  nhiều cho có anh,  có em”. Nghe chồng nói vậy, bà Sú tỏ vẻ tự hào, vì con  cái đứa nào cũng  chịu khó làm nương, nên bà ít phải động tay đến việc.  Đúng hơn, từ khi  lấy chồng bà chỉ hoàn thành xuất sắc một việc là… đẻ.  Cũng phải, bởi  lấy chồng năm 17 tuổi, 18 tuổi sinh con đầu lòng và khi  41 bà đã trải  qua 16 lần sinh. Trung bình cứ 14 tháng lại… đẻ, thì còn  đâu thời gian  mà động tay đến việc. 
 
“Noi gương” mẹ, cô con gái  đầu Cư Thị Mài, nay mới 23 tuổi, nhưng cũng  đã trải qua 6 lần sinh.  Nhưng buồn thay 3 đứa đã chết khi mới lọt lòng.  Chúng tôi quyết leo núi  để gặp “hậu duệ” vua đẻ. Nhưng vừa leo được  nửa đường, thì một người dân  cho biết Mài vừa sinh. Theo phong tục,  người lạ không được vào nhà, nên  chúng tôi đành quay lại. 
  
  
Trong nhà chẳng có vật dụng gì đáng giá. 
  
Để  thẩm định lời ông Chớ, chúng tôi đã đi hỏi người dân và họ đều khẳng   định bà Sú đã từng sinh 16 lần và Mài thì 6 lần. Còn vì sao một số đứa   bé sinh ra chết, thì không ai biết và họ cũng không cần biết. Đúng là   “những đứa con của núi rừng”, trẻ con sinh ra và lớn lên tự nhiên như  cỏ  cây vậy. Đồng bào nơi đây sống đúng theo tư tưởng “Trời sinh voi,  trời  sinh cỏ”, nên cứ đẻ thả phanh, còn trứng thì còn… đẻ. Ông Ma Văn  Hầu  trăn trở: “Dân trí thấp, vả lại tập tục ở đây là vậy. Xã nhiều lần  xuống  phân tích, nhắc nhở nhưng cũng chẳng ăn thua gì”. 
 
Khi ngồi kể  lại câu chuyện bi hài này, tôi vẫn tiếc nuối, bởi hôm đó,  những đứa con  của anh Chớ, chị Sú, đứa thì lên nương, 3 đứa nhỏ đang  học cấp 1 dưới xã  và 2 đứa đang còn bú sữa, nên không chụp được bức ảnh  đại gia đình “vua  đẻ”. Bức ảnh chỉ có 16 thành viên gồm 4 đời và nếu  đủ phải là 31 người. 
 
  
Anh Chớ.  
   
Anh  Chớ khoe: “Con Luyến (đứa con thứ 16, mới 10 tháng tuổi) đã lên  chức  cô, dì rồi đấy!”. Vừa nói, anh Chớ vừa nhìn sang vợ cười đắc chí,  rồi  nhìn lướt qua cái bụng đang lùm lùm của chị Sú cười tủm. Không rõ  Sú  đang mang bầu, hay vì cơ bụng sau nhiều lần sinh chưa kịp co lại?  Nhưng  nếu bụng chửa, chắc cũng phải vài tháng rồi! 
 
Chia tay Ngài Là  Thầu, ra khỏi rừng, chúng tôi mang theo nỗi ám ảnh về  những đứa trẻ nheo  nhóc và chuyện bi hài của hai mẹ con bà Sú thi nhau  đẻ hết trứng. Rồi  số phận những đứa trẻ, bà mẹ này sẽ đi về đâu? Liệu  có phép màu nào giúp  họ thoát khỏi “vòng kim cô”… hủ tục đẻ nhiều này  không?. 
  
 
Theo VTC 
		 
		
	
		
		
		
		
		
	 |