| 
			
			 R8 Vơ Lâm Chí Tôn 
			
			
			
				
			
			
				 
				Join Date: Jun 2009 
				Location: US 
				
				
					Posts: 17,796
				 
				 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
	Mentioned: 0 Post(s) 
	Tagged: 0 Thread(s) 
	Quoted: 0 Post(s) 
				
				
  
    Rep Power:  34
  
  
  
				
				     
			 
	 | 
	
	
	
		
		
		
		
			
			Ở Úc, có một nghề mà bạn sẽ không sợ cạnh tranh, đó là nghề...di chuyển tử thi. 
   
Tại tiểu bang Victoria của Úc, ‘di chuyển tử thi’ là một nghề mà có thể  nói rằng cho tới lúc này rất ít người Việt nào c̣n làm. Một trong những  người đó là anh John Lưu. 
   
Anh John cho hay trước đây đă lâu, thỉnh thoảng cũng có người làm việc  này nhưng chỉ một thời gian ngắn là họ bỏ nghề. Anh hiện làm tại công ty  Tobin Brothers, một trong những công ty đặc trách dịch vụ mai táng lớn  nhất nước Úc. 
   
  
  Một đám tang ở Úc. Ảnh: ABC
   
Anh phát biểu: “Tại tiểu bang Victoria cũng có một số người Á Châu,  trong đó có người Việt, làm trong ngành dịch vụ mai táng ở nhiều công ty  khác nhau, tuy nhiên, theo như tôi biết chỉ có ḿnh tôi là người Á Châu  duy nhất làm công tác đi 'lượm xác chết'. Trước đây, cũng có một anh ở  một công ty khác làm việc này nhưng nay anh ấy đă nghỉ việc rồi”. 
   
Nghề tiếp xúc với tử thi 
   
Anh John Lưu cho biết các nghiệp vụ cơ bản liên quan tới việc di  chuyển thi thể người đã chết bắt đầu từ khi nhận được điện thoại  từ  người điều phối th́ anh và một người nữa (luôn luôn phải hai người)  sẽ dùng xe chuyên dụng đi đến địa điểm xác định để đem tử thi về lưu  tại pḥng lạnh của công ty. 
   
Tại pḥng lạnh, các chuyên viên đặc trách việc tẩy rửa, bơm hóa chất,  chỉnh h́nh... tử thi. Những người này có nhiệm vụ cố gắng làm cho xác  chết trông như người b́nh thường dù chết v́ nguyên nhân nào đi chăng  nữa. Mục đích là để khi gia đ́nh, người thân quen và bạn bè đến viếng  th́ xác người chết trông tự nhiên “như người đang ngủ”, không gây quá  sốc cho thân nhân. 
   
Hầu hết những nơi anh John Lưu đến là các bệnh viện hoặc nhà dưỡng lăo.  Tuy nhiên, đôi khi anh cũng tới nhà riêng của người chết. 
   
Luật pháp Úc quy định người làm việc di chuyển xác chỉ được nhận xác  tại nhà sau khi đă có giấy bác sĩ chứng nhận hoặc cảnh sát xác nhận là  đă chết một cách b́nh thường. Trong những trường hợp c̣n lại anh Lưu  sẽ nhận tử thi tại pḥng lạnh của cơ quan điều tra. 
   
Ít ai làm nghề ‘chuyển xác chết’ vì... sợ ma! 
   
Yếu tố đầu tiên và có lẽ dễ hiểu nhất khiến gần như không có người Việt  nào làm nghề ‘di chuyển xác chết’, mà anh John còn gọi nôm na là ‘đi  lượm xác’, là sự sợ hăi. Nhiều người làm trong ngành dịch vụ mai táng  cũng vì ‘sợ ma’ mà không dám theo đuổi công việc trong ngành. 
   
Trong khi đó, anh Trần Lê, nhân viên công ty một công ty mai táng khác,  cho hay trong thời gian đầu làm trong lĩnh vực này anh đă nhiều đêm  thức giấc v́... sợ ma! Cảm giác sợ hăi đã ám ảnh anh rất nhiều, đặc  biệt là mỗi khi đêm về. Anh Lê cho biết công việc của anh không phải  là chuyển xác hay tiếp xúc trực tiếp nhiều với xác chết mà chỉ làm những  dịch vụ gián tiếp. Vậy mà đôi khi anh cũng bỏ dở bữa ăn khi nghĩ đến  công việc. 
   
Thật ra, theo giải thích của anh John Lưu, không phải ai làm trong ngành  dịch vụ mai táng cũng tiếp xúc trực tiếp với xác chết. Anh cho biết  ngành này có rất nhiều dịch vụ khác nhau như lo giấy tờ hành chính, sắp  đặt và giàn xếp việc mai táng và chôn cất, chở thân nhân người đă khuất  từ nhà riêng tới nhà tang lễ hay từ nhà tang lễ tới nghĩa trang... 
   
Bản thân anh John th́ cứ mỗi 5 tuần làm việc th́ anh chỉ đi ‘lượm xác’  một tuần. Bốn tuần c̣n lại được dành cho các công việc vừa kể trên.  Khi không làm nhiệm vụ di chuyển xác mà làm những việc khác, anh Lưu có  thuận lợi hơn một số đồng nghiệp người Châu Á khác là anh có thể  giao tiếp được với khách hàng bằng bốn ngôn ngữ khác nhau: tiếng  Trung Quốc phổ thông, tiếng Quảng Đông, tiếng Việt và tiếng Anh. 
   
Về vấn đề ‘sợ ma’, anh John cho hay trước đây khi chưa làm nghề này mỗi  khi có dịp đi đám tang, nhiều lúc anh thậm chí cũng không dám nh́n mặt  người đă khuất. Anh phát biểu: “Lúc mới làm việc lượm xác tôi cũng rất  sợ. Sợ lắm. Nếu nói không sợ th́ là nói dối”. 
   
Tuy vậy, sau hơn bốn năm ‘lăn lộn’ trong nghề, anh Lưu nói: “Có thể  nói bây giờ tôi hoàn toàn không c̣n sợ hăi khi nh́n những người đă qua  đời v́ các lư do b́nh thường như chết vì già hay chết vì bệnh tật”. 
   
Tuy nhiên, đôi khi nh́n những xác chết v́ những lư do ‘không b́nh  thường’ như tai nạn giao thông hoặc tử thi đã bị biến dạng, trương  ph́nh lên và bốc mùi cực kỳ khó chịu, anh Lưu vẫn c̣n cảm giác  ‘ớn lạnh’. 
   
Kể cũng khá trớ trêu là dù đă phần nào ‘chai sạn’ trước xác chết nhưng  anh vẫn luôn cảm thấy vô cùng khổ tâm khi phải nghe tiếng khóc than hoặc  chứng kiến cảnh người chết bỏ lại vợ hoặc chồng, con c̣n trẻ. Anh cho  biết: “Cho tới nay tôi vẫn chưa thể nào quen được với cảnh này. Đối với  tôi đây, chứ không phải là sự sợ hăi, là nỗi khổ nhất đồng thời là cái  khó nhất khi làm trong ngành này”. 
   
  Nghề ‘không có gì để khoe’? 
   
Ngoài vấn đề sợ hăi và phải cân bằng cảm xúc, có lẽ trở ngại thứ  nh́ khiến không có nhiều người thích làm trong lĩnh vực dịch vụ mai  táng là vấn đề tâm lư. Anh John Lưu cho biết nhiều khi anh rất ngần ngại  và không muốn cho người lạ biết về ngành nghề mà mình đang làm. 
   
“Không biết giải thích ra sao nhưng nh́n chung, tôi thấy rất ngại khi  nói về nghề và công việc đang làm”. Anh Lưu cho hay nhiều người bạn cũng  nói với anh: “Tại sao mày dám làm nghề này. Nghề này hơi ‘lạ’ đó!”. 
   
Anh chia sẻ tâm trạng e dè của bạn bè, người thân có thể là một trong  những yếu tố đă ngăn cản nhiều người đến với nghề ‘chuyển xác chết’. 
   
Tuy nhiên, anh Thiện - một trong những người bạn của anh Lưu thì lại  động viên và cho rằng nghề mai táng mà anh Lưu làm “cũng là một  nghề như bao nghề khác trong xã hội và là nghề rất có ích cho đời”. 
’Nghề tạo phước’ 
   
Anh John Lưu nói: “Trước đây chính bản thân tôi cũng tưởng sẽ không làm  nghề này lâu. Đă có lần tôi muốn bỏ nghề nhưng có nhiều người bạn khi  biết chuyện đă nói rằng tôi đang làm một trong những nghề tạo nhiều  ‘phước’ nhất trong các nghề”. 
   
Trong quá trình làm việc, anh đã được những người thân quen, bạn  bè của người đă khuất dành cho những cử chỉ đầy ư nghĩa hoặc lời nói  cám ơn ân cần. Điều này giống như một ‘phần thưởng tinh thần’  đầy quý giá đối với anh. 
   
Ngay cả vợ và các con trong gia đình anh Lưu cũng rất hài ḷng về công việc mà chồng và cha của họ đang làm. 
   
Vợ anh Lưu cho hay chị hoàn toàn không thấy ‘lấn cấn’ chút nào và không  thấy trở ngại ǵ về mặt tâm lư. Người con lớn của anh Lưu th́ dí dỏm  hơn khi cho rằng “nghề của bố em cũng giống như nghề đi sắp xếp mấy  ‘ma-nơ-canh’ trong những tiệm bán quần áo”. Có lẽ chính sự hậu thuẫn  tích cực của gia đình, chứ không phải tiền lương, đă là yếu tố chính  yếu giúp anh Lưu ‘trụ’ được với nghề. 
   
Anh Lưu cho biết nghề ‘chuyển xác chết’ hay các dịch vụ khác  trong ngành mai táng trên thực tế không phải là nghề quá nặng nhọc,  đ̣i hỏi nhiều sức lực hay phải có kiến thức sâu rộng. 
   
Tuy nhiên, đây là một nghề có thu nhập khá thấp trong mặt bằng chung  của xã hội Úc. Nhân viên sẽ sống khá khó khăn nếu chỉ làm  theo đúng giờ hành chánh và nhận lương cơ bản. Bản thân anh Lưu phải  trông chờ vào khoản tiền do làm ngoài giờ hoặc khoản tiền phụ cấp  mỗi lần thực hiện công việc này mới có thể thoải mái hơn trong  cuộc sống thường ngày. 
   
 Vĩnh Nguyên  
  (theo Radio Australia) 
 
		 
		
	
		
		
		
		
		
	 |