
Chồng Hương thay lòng đổi dạ khi có chức quyền, địa vị và cuộc sống gia đình không còn nỗi lo toan cơm áo. Những bữa tiệc chiêu đãi, giao tiếp; những mối quan hệ xã hội mở rộng đã cho chồng cô cơ hội gặp gỡ, quen biết nhiều phụ nữ trẻ cuốn hút, mới lạ hơn hẳn người vợ chỉ ở nhà, quẩn quanh xó bếp, dù cũng từng xinh đẹp một thời nhưng nay đã cũ kỹ, hao mòn.
Ban đầu chồng Hương còn giấu diếm, che đậy. Đến khi bị phát hiện, anh thản nhiên coi như đó là chuyện bình thường. Anh lý lẽ: “Đàn ông ai chẳng vậy. Chỉ có điều ngày xưa, xã hội chấp nhận trai năm thê bảy thiếp nên các cụ thoải mái cưới nhiều vợ. Giờ chỉ “một vợ một chồng” nên đều phải lén lút cả thôi, thằng nào chả thế! Nhưng quan trọng là tôi vẫn lo cho vợ con…”.
Hương điên tiết bảo không chấp nhận thì chồng cô tỉnh queo: “Không chấp nhận thì cứ việc ra đi. Dễ mà!”.
Chồng cô ngang nhiên thách thức vì anh là người nắm kinh tế chính trong gia đình. Giờ cô mới thấy rõ hơn bao giờ hết cái sự phụ thuộc vào chồng nó bó buộc mình đến thế nào.
Cô ân hận vì sau khi sinh con đã nghe lời chồng nghỉ hẳn ở nhà chăm con. Sự ghen tuông đã làm Hương trở nên hao gầy, xơ xác, mất ăn, mất ngủ. Cô đau khổ mỗi khi tưởng tượng chồng mình ôm ấp, yêu thương, chiều chuộng, ngọt ngào với người đàn bà khác. Cô cũng không chịu nổi khi phát hiện những món quà đắt tiền sau mỗi lần đi công tác, chồng mua về dành cho người tình trẻ mà chả thèm giấu diếm... Hương hoảng loạn vì ghen, lao tâm khổ tứ vì ghen! Cô học hỏi, nghiên cứu xem đánh ghen kiểu nào thì tốt nhất, hiệu quả nhất!
Học thì cứ học vậy thôi, chứ Hương nào dám làm gì, bởi cô sợ làm lớn chuyện chồng sẽ mất chức, mất việc; sợ cả ánh mắt quắc lên như muốn ăn tươi nuốt sống vợ của chồng cô. Có lần anh ta đã nổi khùng lên khi cô dám ra tận quán bia, lấy cớ con bệnh gọi ba về. Về nhà, anh ta chỉ thẳng vào mặt cô, gằn giọng tức tối: “Ở không rảnh rỗi ráng mà lo chuyện nhà cho đàng hoàng, đừng có hở chút là chồng. Tao mà mất “chỗ”, mẹ con mày có nước… ăn cám!”. Hương chỉ còn biết khóc, cô chui vào phòng khóc lặng lẽ, rấm rứt một mình, để tránh người ngoài nghe lại thêu dệt nọ kia…
Chiều nào Hương cũng như kẻ điên, xách xe chạy vòng vòng quán xá tìm chồng. Mà cứ tìm vậy thôi chứ đâu nghĩ đến chuyện nếu gặp chồng thì sẽ phải làm gì, nói gì?. Trời mưa thì mặc cả áo mưa đi tìm. Có khi tìm đến tận mấy cái quán vùng ven, thấy chồng trong quán với đám bạn nhậu, xung quanh là đám em út mơn mởn, ăn mặc hớ hênh lượn lờ, đong đưa mà muốn nghẹt thở. Nhưng Hương chỉ dám đứng bên này đường nhìn vào mà nước mắt trào ra, rồi lại lặng lẽ ra về. Nếu chồng cô biết bị theo dõi, thế nào về anh ta cũng cho cô ăn đòn tơi tả. Không những đánh đập, chửi rủa vợ, anh ta còn sỉ nhục cả cha mẹ cô, rồi lôi hết quần áo của cô liệng ra sân, tẩm xăng đòi đốt cho hả...
Trước đây Hương vẫn tự hào, hãnh diện vì được chồng cưng chiều, gia đình hạnh phúc. Nay ra ngoài, những ánh mắt thương hại, những lời xì xầm, nói lén sau lưng thực sự khiến cô khổ tâm, buồn tủi. Người ta xì xầm đầy tai, rằng chồng cô mê mẩn con bé chủ quán nhậu xinh đẹp, trẻ măng cỡ tuổi con cháu. Nghe đâu chồng tôi còn mua cả nhà cho nó, đầu tư hoành tráng vào cả cái quán nhậu này cho nó. Hương đau lắm, xót lắm nhưng bên ngoài cô vẫn một mực bảo vệ chồng, tìm cách phủ nhận tin đồn, cho rằng chồng mình đàng hoàng, bị người ta ganh ghét dựng chuyện hãm hại. Cô như kẻ sống hai mặt, đau khổ, giằng xé trong những cơn ghen của mình. Ghen điên cuồng trong âm thầm nhưng không dám có bất cứ một phản ứng nào. Ghen mà chỉ dám lén lút rình rập, biết rõ mười mươi cũng chỉ im lặng tự giày vò, làm khổ bản thân...
Ghen làm Hương quên cả chuyện lo cho hai đứa con đang tuổi ăn, tuổi lớn. Bữa ăn gia đình trước đây của tụi nhỏ được thay bằng cơm tiệm, cơm hộp nhanh gọn. Chuyện học hành của con cô cũng không còn tâm trí nào để ý đến.
Một chiều, hai đứa con cô, con gái nhỏ 11 và thằng anh 14 tuổi bỗng dưng biến mất.
Hương hốt hoảng điện hỏi thăm cô giáo của các con thì được biết hôm nay cả hai đứa không đến lớp. Cô giáo cho biết thêm, lúc này chúng học hành sa sút, không tập trung… Cô hỏi thăm cả những đứa bạn của con mà không đứa nào biết. Điện cho chồng chỉ nghe những tiếng tút tút vô cảm. Đầu óc quay cuồng, cô lo sợ không dám nghĩ đến những gì có thể xảy ra với các con. Hương không còn đủ tỉnh táo để biết mình nên làm gì. Trong lúc tưởng có thể chết đi vì hoảng loạn thì cha mẹ cô dưới quê điện lên. Thì ra hai đứa nhỏ chán cảnh nhà, bỏ học, rủ nhau tìm đường về ngoại cách nhà hơn 30 cây số. Hương như chết đi sống lại, ôm chặt lấy các con.
Chính lúc này cô nhận ra, cơn ghen lâu nay mình đeo đuổi thật vô nghĩa...
Cha mẹ xót xa, nhìn cô xơ xác, héo úa vì ghen mà rớt nước mắt: “Con nhìn lại mình đi, xem có giống ai không? Con đang tự hủy hoại mình đấy! Không thương mình cũng phải thương tụi nhỏ chứ! Con có nghĩ đến cha mẹ già nữa không mà như vậy?...”. Lời cha mẹ làm Hương bừng tỉnh.
Cha mẹ và các con đã cho cô có thêm sức mạnh để ly hôn, làm lại cuộc đời, khi chồng cô vẫn cứ lún sâu vào mê đắm...
Đã nhiều năm trôi qua, các con Hương giờ đã lớn, đều đã học hành đàng hoàng và có việc làm ổn định. Để được như ngày hôm nay, mẹ con cô đã phải trải qua biết bao khó khăn, vất vả. Nhưng ngẫm lại thì thấy, ly hôn là “lối ra” cần thiết khi hôn nhân chỉ còn là nỗi tủi nhục, đau đớn, hờn ghen!
Nếu ngày ấy cứ trượt dài mãi trong cơn ghen ngu muội, không biết bây giờ mẹ con cô sẽ ra sao??
(ghi lại tâm sự của một người vợ).
VietBF@sưu tập