Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc đều phải liếc nh́n cô ấy. Trong khi đó, chàng trai là một người rất b́nh thường, không có ǵ nổi bật nhưng… anh đă phải ḷng cô gái. Khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai đă đem hết sự dũng cảm đến bên cô gái và nói rằng anh muốn mời cô một ly cà phê.
Hết sức ngạc nhiên, nhưng v́ phép lịch sự nàng chấp nhận lời mời.
Họ ngồi im lặng trong một quán cafe bỡi chàng trai quá lo lắng, măi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện. Cô bắt đầu thấy tẻ nhạt và muốn ra về… Chàng trai th́ cứ loay hoay măi với ly cafe, cầm lên lại đặt xuống… Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về th́ bất chợt chàng trai nói với người phục vụ: “Làm ơn cho tôi ít muối để cho vào ly cafe”.
Gần như tất cả những người trong quán đều quay lại nh́n anh… Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Chàng trai đỏ mặt nhưng vẫn múc một th́a muối cho vào cà phê và uống.
Cô gái ṭ ṃ: “Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?”
Anh lúng túng một lát rồi nói: “Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy… Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ ḿnh da diết…”.
Cô gái nh́n anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước t́nh cảm chân thành của anh dành cho gia đ́nh và quê hương. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ ḿnh như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt… Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đ́nh ḿnh…
Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo… Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lư tưởng: tốt bụng, biết quan tâm người khác… Và cô đă t́m được người đàn ông của đời ḿnh nhờ ly cà phê muối. Họ đă cưới nhau, sống hạnh phúc. Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai - nay đă là chồng cô - một ly cà phê với một th́a muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy.
Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống ly cà phê muối và cảm ơn vợ đă pha cho ḿnh ly cà phê ngon đến thế.
Sau 50 năm, người chồng bị b;ệnh và q;ua đ;ời, để lại cho người vợ một bức thư:
“Gửi vợ của anh, xin em tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất - về ly cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó, anh đă quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được đành phải tiếp tục lấy muối cho vào ly cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đă định nói sự thật rất nhiều lần nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đă tự hứa với ḿnh sẽ không bao giờ nói dối em một lời nào nữa. Bây giờ anh đă đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống ly cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc v́ ḿnh đă phải uống nó. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em và anh sẽ uống cà phê muối suốt cả cuộc đời”.
Mắt người vợ nḥa đi khi đọc đến những ḍng cuối của lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho ḿnh một ly cafe muối… Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ luôn nói rằng: …. Nó rất ngọt…!!!
VietBF@sưu tập