Chúng tôi quen nhau khi nàng mới qua lớp 9 phổ thông. Lúc đó tôi là chàng sinh viên Đại học Xây dựng năm thứ 2 ở Hương Canh Vĩnh phú . T́nh yêu chưa biết nó ra sao nhưng nh́n phụ nữ cũng thấy thích thích.
Nàng để lại trong tôi rất nhiều ấn tượng, dù trong đám bạn gái của nàng cùng trang lứa, nàng không phải là cô gái phổng phao và nổi bật, độ hấp dẫn giới tính với tôi hầu như rất nhạt.
Thế nhưng mỗi lần từ trường về nhà, cái chân cứ đưa tôi đến nhà nàng, thế mới lạ. Một hôm đến nhà nàng chơi, tất nhiên là đi bộ, nàng bảo tối nay hai đứa cùng đi dạo phố . Nhà nàng có hai chiếc xe đạp Favorist mới kính coong vừa tậu, nàng bảo tôi đi một chiếc, c̣n nàng chiếc kia. Hôm ấy hai đứa sóng đôi đạp xe dạo phố, nhá nhem tối th́ leo lên bờ đê sông Hồng, quẳng xe bên cạnh rồi mê mải hóng gió, chuyện tṛ. Chúng tôi yêu nhau chính thức từ hôm đó. Lúc ấy nàng gần 16 tuổi.
Phố xá vắng lặng, đồng hồ chả có, giật ḿnh thấy đêm đă khuya lắm, sương rơi phủ đầy vạt cỏ, hai đứa rời nhau, đạp xe vội về nhà.
Cả nhà nàng đang đợi cửa. Tôi chào bố nàng, xin lỗi v́ đưa em đi chơi về muộn. Ông nh́n tôi gật đầu không nói không rằng. Khi tôi quay bước đi bộ qua ngơ Gầm cầu khuất tầm mắt ổng, thấy nàng kêu váng, khóc lóc xin lỗi bố rối rít, phố vắng lặng nên tiếng kêu khóc như khoan vào tim tôi. Vậy là nàng đang bị bố quất roi vào đít. Tôi đứng lặng đau đớn nhưng không thể quay lại can ngăn.
Đêm đó tôi không sao ngủ được. Trong đầu nghĩ miên man, lộn xộn. Không hiểu ổng dạy con gái tí tuổi đầu đă đi chơi với trai về muộn, hay ổng lo sợ mất hai cái xe đạp, khi đó là món tài sản rất lớn.
Hôm sau tôi t́m cách gặp nàng, nàng hồn nhiên chỉ vết roi bị quất vào mông, vào vai khi nàng đưa tay đỡ đ̣n, mắt nàng cứ long lanh, hồn nhiên líu lo kể chuyện. Tôi ôm nàng xót xa nhưng không cảm thấy căm giận bố nàng.
Vậy là chúng tôi công khai yêu nhau, gia đ́nh bên nàng không hề phản đối hoặc gây khó khăn. Tôi tha hồ đưa nàng đi rong chơi khắp phố phường.
Hồi đó hai đứa hay đưa nhau tới Quán Gió trong công viên Thống nhất sau giờ tan trường. Mỗi lần đến, các cô mậu dịch viên lại gọi nhau ra chỉ trỏ rồi thầm th́, họ có vẻ lạ lắm. Đầu tiên tôi không để ư, sau thấy họ công khai í ới kéo ra, chắc họ lạ lùng thấy đứa con gái thiếu nhi hồn nhiên chơi tṛ yêu đương với người lớn th́ phải.
T́nh yêu đầu đời mê say, mọi việc diễn ra xung quanh, chúng tôi chả thèm quan tâm. Sau nghĩ lại thấy họ ngạc nhiên cũng đúng. Nàng khi ấy bé nhỏ như đứa trẻ lớp 7, cặp học sinh vẫn mang theo bên ḿnh. Hồn nhiên líu lo bên tôi, khi ấy đă có vẻ già dặn lắm.
Chủ nhật nào tôi cũng t́m cách về với nàng. Về nhiều đến khánh kiệt cả túi c̣m. Mấy đồng học bổng hết vèo, tôi chỉ nhăm nhăm đi lậu vé tầu hỏa , thậm chí nhịn đói sáng ở trường là chuyện thường t́nh.
Một hôm bí quá, không c̣n đồng nào lên trường, tôi ngỏ lời vay nàng. Nàng đưa cho tôi vay 5 đồng, với số tiền đó tôi không phải ôm bụng đói cồn cào khi lên giảng đường, chí ít cũng được 10 ngày lận.
Rồi tôi quên luôn món nợ với nàng.
Chúng tôi yêu nhau 5 năm. Đến năm 21 tuổi th́ nàng lên xe hoa, chính thức là vợ tôi, cho đến tận bi giờ.
Khi đă là vợ chồng, một lần tôi nhắc lại món nợ xưa, nàng bảo, em cũng ngạc nhiên măi khi không thấy anh đả động ǵ đến món tiền vay em.
Bây giờ tôi không thể trả nợ nàng hết số tiền đă vay năm xưa. Tài sản đă là của chung. Tôi có trả nàng 500k th́ của nàng đă có 250k trong đó. Tôi trả tiếp 250k th́ trong đó vẫn có 125k của nàng. Cứ vậy th́ đến hết đời này tôi vẫn nợ nàng. Tôi vĩnh viễn là con nợ của nàng trên cơi đời này mất rồi...
VietBFsưu tập