Khi Phú Yên không còn quan tài
Một cơn đại hồng thủy đã đổ ập xuống miền Trung, mang theo tiếng gầm gào của thiên nhiên và những mất mát không thể nào đong đếm được. Trong tâm lũ tang thương ấy, Phú Yên đang oằn mình gánh chịu một vết thương hằn sâu, một nỗi đau tê tái đến cùng cực. Những ngày qua, tin tức và hình ảnh từ mảnh đất này khiến hàng triệu trái tim người Việt thắt lại: nước lũ cuồn cuộn tràn về, nuốt chửng nhà cửa, tài sản, và đau đớn hơn cả là sinh mạng của những người dân hiền lành, chất phác. Khi dòng nước dữ rút đi, điều còn lại không chỉ là bùn đất ngập ngụa, mái nhà đổ sập, cánh đồng tan hoang, mà còn là một thực tế phũ phàng nghe qua tưởng như chuyện không thể: Phú Yên không còn quan tài. Quan tài – vật phẩm cuối cùng để tiễn một con người về với đất mẹ – bỗng trở thành thứ xa xỉ giữa tâm lũ.
Con số nạn nhân tử vong, mất tích cứ tăng lên từng giờ, biến những xóm làng hiền hòa thành những khoảng trời tang tóc. Người chết không kịp được an táng theo phong tục; không có chiếc áo quan trang nghiêm để đặt xuống thân xác đã chịu quá nhiều khổ đau. Đó không chỉ là thiếu thốn vật chất, mà là một vết cắt sâu vào tâm hồn người ở lại. Họ – những người may mắn sống sót – nay lại phải đối mặt với cảnh không đủ ván gỗ, không đủ áo quan, không đủ nơi chôn cất cho người thân, cho xóm giềng, cho những đồng bào xấu số. Giữa mênh mông bùn lũ và mùi ẩm lạnh của cái chết, người ta phải chắp vá những tấm ván, tận dụng những gì còn sót lại, thậm chí phải xếp hàng chờ đợi để có một chỗ nằm tử tế cho người đã khuất. Đó là gánh nặng mà không ngôn từ nào tả hết được.
Những chuyến xe chở quan tài và tình người
Thế nhưng trong những giờ phút u tối nhất, khi nỗi đau tưởng như nhấn chìm mọi hy vọng, tình người lại bừng lên như một ngọn lửa ấm, cháy âm ỉ mà bền bỉ. Không để đồng bào mình phải chịu cảnh tang tóc không trọn vẹn, các tỉnh lân cận đã nhanh chóng hành động. Những chuyến xe chở đầy ắp quan tài – được gói ghém cẩn thận, buộc dây kỹ lưỡng – nối đuôi nhau vượt đường xa, băng qua những đoạn đường còn sạt lở, lối đi vẫn loang lổ bùn non, để kịp chuyển xuống Phú Yên. Trên những chuyến xe ấy không chỉ có gỗ, có đinh, có mùi vecni ngai ngái, mà còn có cả tình yêu thương lặng lẽ được gửi gắm. Mỗi chiếc áo quan là một lời chia sẻ, một tiếng vỗ về dành cho gia đình nạn nhân: “Anh chị không đơn độc, cả nước đang ở bên cạnh”. Người dân các tỉnh bạn, dù chính mình cũng đang oằn lưng chống chọi với mưa gió, vẫn không quên hướng về nơi đang cần giúp đỡ hơn. Từng chiếc quan tài đến tay người nhà nạn nhân là từng tia sáng nhỏ giữa đêm dài, là sự tôn trọng cuối cùng dành cho người đã khuất, giúp những cuộc tiễn đưa đỡ phần nào cảnh tạm bợ, xót xa. Hành động ấy là minh chứng sống động cho tinh thần “lá lành đùm lá rách”, cho sức mạnh của tình đoàn kết dân tộc. Thiên tai có thể cuốn trôi nhà cửa, ruộng vườn, nhưng không thể cuốn trôi tấm lòng của những con người cùng chung một dòng máu Việt.
Lời cầu nguyện giữa bùn đất và nước mắt
Đứng trước mất mát quá lớn, có lẽ điều duy nhất chúng ta có thể làm, ngoài việc chung tay sẻ chia, là lặng lẽ dâng lên một lời cầu nguyện. Cầu cho những linh hồn đã lìa khỏi xác thân giữa cơn lũ dữ được siêu thoát, được về nơi an nghỉ bình yên, không còn phải nghe tiếng nước gầm, không còn phải run rẩy trong lạnh lẽo và kinh hoàng. Cầu cho những người còn đang mất tích sớm được tìm thấy, dù trong hy vọng mỏng manh hay trong sự chấp nhận đầy nước mắt, để gia đình có thể thắp cho họ một nén nhang, đặt cho họ một tấm bia mang tên mình. Cầu cho những người ở lại – những người mẹ mất con, người chồng mất vợ, những đứa trẻ mất cả mái nhà và vòng tay cha mẹ – được ban thêm sức mạnh để không gục ngã trước bi kịch. Xin cho họ nhận được nhiều hơn những cái nắm tay, những cái ôm, những gói mì, chai nước, để hiểu rằng họ không đơn độc trong trận chiến đi qua đổ nát. Xin cho những tấm lòng hướng về Phú Yên và miền Trung không chỉ là xúc động nhất thời, mà trở thành những hành động thiết thực: một khoản đóng góp, một chuyến xe, một lời kêu gọi, một chia sẻ đúng nơi đúng lúc.
Sau cơn lũ dữ, xin giữ cho nhau một ngọn lửa
Người ta thường nói: sau cơn mưa trời lại sáng. Nhưng với Phú Yên hôm nay, để thấy lại một bầu trời xanh sẽ không chỉ cần nắng, mà cần rất nhiều thời gian và rất nhiều đôi tay. Con đường phục hồi chắc chắn sẽ dài, gập ghềnh và đẫm nước mắt. Nhà cửa phải dựng lại, ruộng đồng phải khai hoang lại, những vết thương trong tâm hồn phải được xoa dịu bằng năm tháng và tình người. Thế nhưng, chỉ cần còn niềm tin và sự đồng lòng, mảnh đất đầy nắng gió này rồi sẽ gượng dậy.

Miền Trung thân yêu rồi sẽ lại hồi sinh từ trong bùn đất, như đã bao lần đứng lên sau bão tố. Chúng ta – những người Việt ở khắp mọi miền – có thể bắt đầu từ những điều nhỏ bé: thắp một ngọn nến, đọc một lời kinh, gửi một chút tiền, chia sẻ một thông tin cứu trợ đáng tin cậy, động viên nhau không thờ ơ trước nỗi đau của đồng bào. Mỗi cử chỉ ấy là một đốm lửa, góp lại sẽ thành dải sáng đủ để sưởi ấm những trái tim đang lạnh buốt, thắp lên hy vọng về một ngày mai bớt tang thương trên mảnh đất Phú Yên hôm nay. Và khi một ngày nào đó, những đứa trẻ nơi này lại chạy chân trần trên cánh đồng, tiếng cười vang lên thay cho tiếng khóc, chúng ta sẽ nhớ rằng: giữa cơn đại hồng thủy, điều còn lại không chỉ là mất mát, mà còn là tình người đã được trao đi không đong đếm.