
Ngày xửa ngày xưa ở một bến sông nọ có một đôi vợ chồng nghèo nhưng rất yêu thương nhau. Chồng là Dao vợ là Thớt.
Hai vợ chồng Dao Thớt không chỉ là vợ chồng mà họ c̣n là đôi bạn tri kỷ rất tâm đầu ư hợp với nhau. Hàng ngày họ luôn bên nhau không rời nửa bước và phối hợp với nhau rất ăn ư. Thiếu một trong hai là họ không làm ăn được ǵ.
Một hôm họ bắt được con cá to. Hai vợ chồng Dao Thớt bàn nhau m;ổ con cá định bụng bữa tối no nê ngon miệng vui vẻ bên nhau.
Nhưng không ngờ khi mới đặt con cá lên Thớt th́ nó giẫy mạnh một cái làm Dao giật ḿnh buông tay để con cá tuồi xuống sông bơi đi mất. Dao tiếc ngẩn ngơ mắng Thớt rằng không biết giữ con cá để cho nó chạy mất tối nay lấy ǵ mà ăn.
Trong lúc bị mắng Thớt căi lại Dao rằng không phải tại ḿnh. Dao gi;ận quá vung tay ch;é;m mạnh xuống Thớt làm nàng Thớt vỡ làm đôi.
Kể từ khi m;ất Thớt Dao trở nên vô dụng không c̣n làm ǵ được nữa. Chàng Dao sét gỉ dần và sống trong khắc khoải ân h;ận và nỗi nhớ thương nàng Dao vô cùng.
Được ít bữa chàng Dao gỉ sét cũng dzeo m;́nh xu;ố;ng ḍng sông đi t́m nàng Thớt.
Chỉ v́ một phút nóng giận con cá mà Dao đă tr;é;m Thớt vỡ làm đôi để mất đi một người bạn tâm t́nh và suốt đời sống trong ân hận.
Người đời sau đó chép nên câu ca dao: “G I Ậ N CÁ C H É M THỚT” để dăn dậy người đời và cũng để tưởng nhớ đôi vợ chồng Dao Thớt xưa.
VietBF@sưu tập