Cuộc chiến tại Libya đang dần đi tới hồi kết. Tuy nhiên, giới phân tích cho rằng, quyết định của Mỹ cho NATO không kích Libya không liên quan ǵ đến điều mà Chính phủ Mỹ gọi là "sứ mệnh bảo vệ dân thường".
Thực tế, chiến dịch đó là một phần trong kế hoạch lớn hơn của Lầu Năm Góc nhằm kiểm soát tử huyệt của Trung Quốc.
Trung Quốc hiện là nước nhập khẩu dầu mỏ lớn thứ hai trên thế giới, sau Mỹ. Vị trí địa lư của Bắc Phi và phương thức tổ chức của Bộ chỉ huy châu Phi của Mỹ (AFRICOM) cho thấy chiến lược của Mỹ là kiểm soát mọi con đường tiếp cận của Trung Quốc tới các nguồn cung dầu mỏ và nguyên liệu chiến lược nhất ở châu Phi và Trung Đông. Việc một số công ty năng lượng và nhập khẩu nguyên liệu Trung Quốc hoạt động mạnh ở châu Phi là mối lo ngại lớn đối với Mỹ.
Cộng ḥa Chad là một ví dụ điển h́nh. Đây là một trong những nước nghèo và bị cô lập nhất ở châu Phi. Trung Quốc thiết lập quan hệ ngoại giao với Chad vào năm 2006. Tháng 10/2007, công ty dầu mỏ Nhà nước CNPC của Trung Quốc kư hợp đồng xây dựng nhà máy lọc dầu liên doanh với Chính phủ Chad. Năm 2009, hai nước bắt đầu xây dựng đường ống dẫn dầu để đưa dầu khai thác được từ mỏ do Trung Quốc kiểm soát ở miền Nam về nhà máy lọc dầu cách đó 300 km. Các tổ chức phi Chính phủ được các nước phương Tây ủng hộ lúc đó bắt đầu lên tiếng về tác động môi trường do đường ống dẫn dầu của Trung Quốc gây ra.
Song các tổ chức này lại im lặng một cách lạ lùng khi công ty Chevron, Mỹ phát hiện ra dầu ở Chad vào năm 2003.
Nguồn lợi dầu mỏ, nguyên nhân của cuộc chiến tranh.
Sudan là một nguồn cung cấp dầu quan trọng cho Trung Quốc kể từ khi hợp tác được thiết lập giữa hai nước vào đầu những năm 1990. Từ năm 1998, công ty CNPC xây dựng một đường ống dẫn dầu dài 1.500 km từ mỏ ở Nam Sudan đến cảng Sudan nằm bên bờ biển Đỏ và một nhà máy lọc dầu ở gần Khartoum. Đầu năm 2011, dầu mỏ của Sudan được khai thác từ vùng có xung đột ở miền Nam đáp ứng khoảng 10% lượng dầu mỏ mà Trung Quốc nhập. Sudan trở thành một điểm trọng yếu trong an ninh năng lượng quốc gia của Trung Quốc.
Tháng 7/2011, Nam Sudan tuyên bố độc lập và mang theo phần lớn nguồn dầu mỏ. Đây là một kế hoạch được Mỹ chỉ huy và tài trợ từ khi Chính phủ Bush quyết định đưa kế hoạch đó vào các vấn đề ưu tiên vào năm 2004. Miền Nam ly khai với ¾ sản lượng 490.000 thùng một ngày làm trầm trọng thêm các vấn đề kinh tế của Sudan v́ nước này mất đi khoảng 37% thu nhập quốc dân.
Phần dưới ḷng đất chạy từ Darfour qua Chad đến Cameroon được đánh giá là một vùng dầu mỏ lớn đến mức có thể biến vùng này thành một Saudi Arabia thứ hai. Kiểm soát được Nam Sudan và Chad cũng như Cameroon là việc có tính sống c̣n đối với chiến lược của Lầu Năm Góc nhằm triệt hạ về phương diện chiến lược nguồn cung ứng dầu mỏ trong tương lai của Trung Quốc. Việc tách Nam Sudan khỏi Sudan gần như đồng thời với việc lật đổ chế độ Gaddafi là một ưu tiên chiến lược có tầm quan trọng hàng đầu đối với kế hoạch thống trị của Lầu Năm Góc. AFRICOM là lực lượng chính đứng đằng sau chiến dịch tấn công Libya hay sự thay đổi chế độ kín đáo hơn ở Tunisia, Ai Cập và cuộc trưng cầu dân ư về Nam Sudan biến vùng này thành một nước độc lập.
Cuối năm 2007, Peter Pham, cố vấn Bộ Ngoại giao và Bộ Quốc pḥng Mỹ giải thích công khai rằng, trong số các mục đích thiết thân nhất của AFRICOM có việc bảo vệ đường tiếp cận dầu mỏ và nguồn tài nguyên chiến lược rất phong phú ở châu Phi, một nhiệm vụ bao gồm bảo đảm giữ được nguồn tài nguyên thiên nhiên đó, đồng thời không cho một bên thứ ba nào như Trung Quốc, Ấn Độ hay Nga có được thế độc quyền hay ưu tiên khai thác.
Tóm lại, mục đích thay đổi chế độ ở Libya cũng như toàn bộ kế hoạch của Mỹ đối với Trung Đông núp bóng Mùa xuân Arab là làm sao trong thời gian tới kiểm soát được các mỏ dầu quan trọng nhất hiện nay và phá vỡ chính sách năng lượng của một số nước ở rốn dầu thế giới, đặc biệt là Trung Quốc.
Theo PLXH