Khi đàn ông đảo Lý Sơn can trường dong thuyền xông pha  nơi vùng biển  Hoàng Sa, thì ở nhà vợ con họ cũng lăn lộn với cuộc mưu  sinh không kém  phần nguy hiểm.  
                               |          
                      | Bám vào các mỏm đá để mưu sinh     Ảnh: Nam Cường. |          
      
   
Giật rau dưới đáy biển
  
   Phụ nữ ở huyện đảo Lý Sơn (Quảng Ngãi) hết mùa trồng  tỏi lại đu  mình theo những mỏm đá hái rong. Không những nuôi gia đình,  họ còn là  chỗ dựa cho chồng, con yên tâm bám biển.
  Hái rau Đông, rau chân vịt bên những mỏm đá ven đảo Lý  Sơn từ lâu đã  là nghề kiếm tiền lúc nông nhàn của đa số phụ nữ ở vương  quốc tỏi. Giờ  đây, nghề nguy hiểm này dần trở thành cách mưu sinh chủ  yếu của những  người vợ, người mẹ xứ biển.
  Miệng ngậm gương lặn, lưng mang bao đựng, tay cầm chiếc  liềm sắt,  hàng chục “nữ thợ lặn” trên đảo núi lửa đang oằn mình bám vào  từng cành  san hô nơi đáy biển, giành giật từng bụi rau với những con  sóng dữ.  Trưa Lý Sơn nắng gắt, khuôn mặt chị Nguyễn Thị Nhiều (thôn An  Vĩnh)  càng thêm sạm đen. Quá giờ trưa, có nghĩa chị Nhiều đã ngâm mình  trong  nước biển hơn nửa ngày, tay chân tái nhợt. Chị uể oải: “Trời lại  bắt  đầu động rồi, nắng gắt nhưng gió dữ quá, sóng biển rất dữ khiến chị  em  như tụi tui rất khó bám vào các mỏm đá”. Chị Nhiều đã hái rong gần 20   năm. 
  
Đa phần phụ nữ Lý Sơn lặn hái rong biển đều là lặn bộ  (không có máy hơi  hỗ trợ), với lượng hơi dự trữ chưa đầy một phút, khi  lặn xuống đáy bị  sóng xô đập, không bám chặt những cành san hô sẽ bị  tuột tay khỏi những  bụi rau. Ngoi đầu lên mặt nước lấy lại hơi, tiếp tục  quay đến chỗ cũ  cố lấy cho được bụi rau đã mất. Vài ba lần bị sóng đưa  đẩy, gần hết sức  mới cạy mới lôi được bụi rau. 
  
Điểm lặn của nhóm chị Nhiều dưới chân núi lửa Lý Sơn,  nơi cảnh sắc đẹp  tuyệt trần, trong veo dưới nắng. Len lỏi dưới các mỏm  đá, nguy hiểm vẫn  chực chờ. Chị Nhiều chán nản: “Mọi ngày đến giờ đã gần  đầy bao, chuẩn  bị về, vậy mà đến giờ chỉ được vài bụi. Thôi vào gò đá  bên trong tìm  cạy vài bụi rau nữa rồi về, sóng biển vậy thì lặn sao được  nữa”. 
  
Chị Nhiều trông già hơn tuổi 40 của mình. Mười bảy  tuổi, ở đảo Lý Sơn  lấy chồng là chuyện thường, và giờ đây có 6 mụn con  cũng không là  chuyện lạ. Chồng và 2 con trai lớn đi biển, lúc được lúc  không, nhà có 1  sào tỏi, năm mất mùa, năm xuống giá. Hai đứa nhỏ sau  đang học, ráng  cho chúng nó kiếm cái chữ thoát nghèo, chị chấp nhận cực  khổ. 
  
Trẻ nhất trong nhóm chị Nhiều là Mai Thị Cúc, mới 17  tuổi. Bàn tay em  chi chít vết trầy xước còn rướm máu do vật lộn với  sóng, bám san hô, cố  giữ để không tuột điểm tựa nơi đáy biển mà giật bụi  rau. Cha Cúc đi  biển, mẹ già sức yếu. Mấy năm trước có 3 sào tỏi, không  người làm, dần  dần nhượng cho người khác. Mỗi mình Cúc lo cho 2 đứa em  nhỏ, bằng nghề  hái rong biển. Mỗi ngày kiếm được dăm chục ngàn là Cúc  mừng rơn. Ngày  đó cả nhà không đói cơm.
  
Nhà chị Nguyễn Thị Xí (thôn Đông An Hải) hiu hắt. Chị  Xí là vợ bé lão  ngư Nguyễn Đảng, đã mất tích cuối năm ngoái. Nghe tin  tôi đến chơi, chị  tất tả chạy từ ngoài biển về. “Buồn lắm chú ơi, con  nhỏ khóc miết, giờ  chẳng biết làm sao cho nó thôi nhớ cha” - chị đặt  liềm, tháo khẩu  trang ngồi phịch xuống nền nhà than thở. 
  
Khi ông Đảng còn sống, cứ  mỗi chuyến biển về lại có  đôi ba triệu lo  cho mẹ con. Giờ lão ngư đã về với biển, chị Xí hằng ngày  bám các mỏm đá  ven đảo hái rong. Chồng trước của chị cũng là một tài  công cự phách,  chết ở Hoàng Sa. Tái giá với ông Đảng chưa được 10 năm,  được đứa con  gái 7 tuổi. 
  “Tui không sợ cực, không sợ khổ, chỉ sợ không kiếm đủ  tiền cho con bé  ăn học đàng hoàng. Cầu cho nó lớn lên không nhọc nhằn  như mẹ”. Bé  Nguyễn Thị Thắng đôi mắt trong veo, mặt phảng phất buồn vì  vắng cha. 
   
 
                              |          
                      | Hiếm hoi bóng dáng đàn ông     . |          
      
   
Nghề nguy hiểm
  
   Nhọc nhằn và cực khổ, ngư nữ hái rong ở đảo Lý Sơn chịu  được.  Nhưng điều làm họ ớn lạnh mỗi lần đeo gương cầm liềm hái rong là  nỗi ám  ánh về cái chết.
  Trong căn nhà đơn sơ, chị Bùi Thị Thu (An Hải, Lý Sơn)  nhớ lại những  lần bị bầm dập bởi nghề hái rong. Nhà nghèo nên nghỉ học  sớm, lao động  phụ giúp gia đình nuôi em, sau gần 20 năm theo nghề lặn  rau biển, trong  người mang nhiều bệnh, nhiều lúc trở trời, tay chân và  lưng đau nhói  nằm lăn quanh nhà, nhưng đến buổi lại tiếp tục ra biển với  công việc. 
  
Đi từ giữa trưa đến mặt trời lặn mới về, luôn đội trên  đầu cái nắng  khắt nghiệt và hàng chục lần cong người lên xuống đáy biển,  hết thảy  những người theo nghề lặn rau biển đều mang trong mình những  căn bệnh  kinh niên và tử thần luôn rình rập, chực chờ. Nhiều người đau  ốm liên  miên nên không thể đi lặn nữa.
   
 
                              |          
                      | Chiều, đội rau trên đầu về nhà . |          
      
   
Chị Thu kể cách đây mấy năm, hai chị em Lê Thị Bé và Lê  Thị Nhàng (An  Vĩnh, Lý Sơn) suýt chết. Sau 3 giờ ngâm mình trong nước,  được vài ký  rau, hai chị em chuyển đến vùng ít người lặn nhưng dòng nước  vẫn phẳng.  Lặn được một lúc bỗng dưng Bé chấp chới. 
  
Thấy chị bị nước cuốn, Nhàng vội bơi đến đưa tay cố níu  chị vào nhưng  nước cuốn mạnh làm chị em trôi theo dòng nước. May mắn,  những người  đánh cá xung quanh đã kịp chèo thúng đến đưa hai chị em vào  bờ. Thoát  chết nhưng trong bụng đã chứa đầy nước biển. 
  
Đến giờ này, chị Bé vẫn chưa hết kinh hoàng: “Tui nghĩ  mình sẽ vĩnh  viễn nằm lại đáy biển vì sức cạn nên đã buông xuôi và chìm  dần. May có  anh dân chài xóm bên, không thì bây giờ là ma rồi”. 
  Cùng năm đó, em Mai Thị Tươi, là học sinh trường THPT  Lý Sơn đã vĩnh  viễn nằm lại biển sâu bởi nhọc nhằn mưu sinh với nghề hái  rong. Tươi  còn trẻ, theo chị Thu đi lặn nên không rành nghề, bị rơi vào  vòng nước  xoáy. 
  
Chị Hoài - mẹ Tươi, kể: Nhà khó khăn, thấy người ta cho  con đi các  thành phố học hè để nâng cao kiến thức chuẩn bị năm học mới,  tôi và  chồng đã bàn tính để con bé theo bạn đi học nhưng cháu không  chịu đi.  Bé nói ở nhà theo các chị đi lặn rau biển kiếm tiền phụ giúp  gia đình  và mua sách vở ôn tập. Đâu ngờ đó là chuyến đi định mệnh của  bé”. 
   
 
                                          Trẻ nhất trong nhóm chị  Nhiều là Mai Thị Cúc, mới 17 tuổi.  Bàn tay em chi chít vết trầy xước còn  rướm máu do vật lộn với sóng,  bám san hô, cố giữ để đôi tay không tuột  điểm tựa nơi đáy biển mà giật  bụi rau. Cha Cúc đi biển, mẹ già sức yếu.  
             Mấy năm trước có 3 sào tỏi, không người  làm, dần dần  nhượng cho người khác. Mỗi mình Cúc lo cho 2 đứa em nhỏ,  bằng nghề hái  rong biển. Mỗi ngày kiếm được dăm chục ngàn là Cúc mừng  rơn. Ngày đó cả  nhà không đói cơm. 
              |          
      
   
Nam Cường, tienphong.vn