Căn nhà khá rộng nằm trên con phố yên tĩnh thuộc cư xá  phường Hiệp Thành, Quận 12, TP.HCM trở nên buồn bă hơn từ khi cụ bà  Trương Thị L. (79 tuổi) bị con trai “giam lỏng” sau cánh cửa sắt. Hơn 5  năm nay thế giới của cụ chỉ là không gian trong nhà và công viên nhỏ của  cư xá qua song của sắt. Đau ḷng hơn, trong sự việc này chính những  người thân trong gia đ́nh bà lăo v́ mâu thuẫn với nhau lại tung những  thông tin thất thiệt về sự việc khiến dư luận hoang mang.
  
 Cận cảnh “nhà giam”
  
 Theo chỉ dẫn của ông chồng bà lăo (nay đă 80 tuổi và mới ly hôn với  bà vợ 5 năm trước đây), chúng tôi t́m đến căn nhà đang “giam giữ” cụ L  suốt 5 năm nay. Ngôi nhà nằm im ĺm trong con hẻm rộng, bên ngoài là  cổng sắt lạnh lùng khoá im ỉm. Một người con gái cụ L đang đút cho bà  từng muỗng cơm qua hàng rào sắt. Chị ngậm ngùi: “Khổ quá cô chú ạ, mẹ  tôi không tự xúc cơm ăn được. Có muốn vào chăm cụ th́ cậu em cũng không  cho. Cậu ấy đi làm từ sáng đến tối và nhốt mẹ cả ngày trong nhà. Hàng  ngày cậu ấy trả tiền để hàng xóm kế bên mang cơm, nước cho bà nhưng bà  bị lẫn có biết ǵ đâu”. 
  
 Thấy có người lạ tới, bà lăo lùi hẳn vào trong rồi nói vọng ra  những lời tối nghĩa: “Không quen ai à, có người quen th́ đi vào mà ở.  Đây không vào được…”. Khi nghe tôi nói không có người quen, cụ mới dám  bước lại gần rồi nói tiếp những lời bâng quơ. Chỉ vào người con gái của  cụ hỏi: “Cụ có biết ai không?”, cụ cười bảo: “Không biết. À anh em bà  con”. 
   	  |  
  	| Cụ Trương Thị L. |  
  
 Người con gái thở dài: “ Từ ngày bị nhốt, bà trở nên lẫn trí, không  phân biệt được người thân. Người em trai tôi nhốt mẹ trong không cho ra  ngoài, không cho tiếp xúc với ai. Lúc đầu tôi c̣n được vào nhà chăm cụ,  nhưng hàng đêm cậu ấy vẫn ngủ cùng mẹ, bắt tôi nằm đệm ở pḥng bên cạnh.  Bị tôi phản đối nên giờ cậu ấy cấm cửa tôi luôn. Hôm trước chờ cậu ấy  đi làm về tôi mới sang để tắm cho mẹ nhưng vừa bước vào qua cổng th́ cậu  ấy đă lao ra đấm đá tôi túi bụi. May có hàng xóm vào can ngăn tôi mới  thoát ra ngoài được”.
 
 Cũng theo người chị, thấy vậy ông bố và người anh trong gia đ́nh  sống gần đó chạy sang can ngăn th́ bị người con trai vác ṿi nước xịt  phun “ṿi rồng” đuổi mọi người. “Chúng tôi thật sự rất đau ḷng, hiện  chỉ mong đưa mẹ ra để chăm sóc mẹ tốt hơn”, người con gái của bà lăo  nói.
  
 
Sự thật nào sau lời tố cáo loạn luân?
  
 Theo lời chồng cũ bà lăo, đầu năm 1991, vợ ông và người con trai  chuyển nhà từ Hà Nội vào Sài G̣n làm ăn. Bà lăo khi ấy vẫn c̣n nhanh  nhẹn và vốn là người nhanh nhạy nên ngay từ khi đặt chân vào Sài Thành  bà đă nhận ngay thấy thị trường bất động sản là “mảnh đất màu mỡ” để  kinh doanh. Chỉ trong thời gian ngắn, bà đă có trong tay nhiều căn nhà  rải rác khắp các quận huyện. Sau đó vài năm, ông chũng chuyển vào để  chung sống với gia đ́nh.
  
 Khi đă cho các con ra ở riêng, chỉ c̣n ông bà và anh con trai ở  chung. Tưởng rằng hạnh phúc của gia đ́nh đă viên măn khi kinh tế đủ đầy  nhưng chính từ lúc vào ở cùng vợ con, ông lăo mới hốt hoảng khi thấy  người con trai dù hơn 50 tuổi nhưng tối nào cũng tranh nhau với bố để  nằm ngủ với mẹ. T́m hiểu ra ông mới biết từ lúc vào Nam, hai mẹ con vẫn  ngủ chung giường.
  
 Tuy khá sốc nhưng vốn không muốn “vạch áo cho người xem lưng” nên  ông chỉ dám nói với vợ khuyên can con trai ḿnh. Tuy nhiên mọi chuyện  vẫn không tiến triển, hàng đêm người con trai vẫn vào ngủ chung với  mẹ  ḿnh. Sau nhiều lần khuyên can, hơn hai lần mối mai dạm hỏi vợ cho con  bất thành, ông chuyển sang khuyên vợ. “Nhiều lúc tôi thấy ánh mắt bà ấy  nh́n con trai rất hoảng hốt như sợ một điều ǵ đó”, ông lăo nói. 
.
 
 Bực tức, một ḿnh ông chuyển qua căn nhà gần đó để sống hi vọng bà  sẽ nghĩ lại nhưng tất cả đều vô vọng. “Quá thất vọng, năm 2007 tôi phải  làm đơn ly dị bà khi cả hai vợ chồng đều đă người 74, người 75 tuổi và  cũng chính từ đây  bi kịch lại ập xuống đầu bà ấy. Bà ấy bị con trai  giam giữ trong chính căn nhà của ḿnh”, ông thuật lại.
  
 Theo lời kể của những người thân bà lăo, từ một người b́nh thường  sau mấy năm bà lăo trở nên lú lẫn. “Thấy sức khỏe bà ngày càng yếu,  khuôn mặt thất thần, hoảng quá tôi phải gọi con gái út đang làm việc tại  Hà Nội vào để xem t́nh h́nh sức khỏe và chăm sóc mẹ. Nhưng đứa con trai  đă không cho c̣n đuổi em gái ra khỏi nhà, vin cớ căn nhà này đứng tên  nó. Canh lúc nó đi làm, chúng tôi t́m cách mở cửa vào trong th́ biết  chuyện nó báo chính quyền tố cáo chúng tôi xâm nhập tư gia bất hợp  pháp”, ông lăo “tố khổ”. 
  
 Kinh hoàng hơn nữa, vẫn lời ông lăo “khi chăm sóc bà ấy, con gái  tôi phát hiện ra những điều bất thường không có ở người già như ngực cụ  căng lên, có dấu hiệu của sự  massage thường xuyên. Đặc biệt bà ấy c̣n  bị bệnh phụ nữ. Chúng tôi rất lo cho bà v́ hiện giờ sức khoẻ bà yếu, lại  bị giảm trí nhớ, trong khi đứa con trai tôi lại chưa có vợ”. Tuy nhiên  khi được đề nghị đưa ra các chứng cứ, những người trong gia đ́nh lại cho  biết “đang thu thập” và chỉ bảo vệ quan điểm suông “chắc chắn phải có  điều ǵ khuất tất”.
  
 
Bi kịch v́ con cái “đấu đá”
  
 Hỏi những người dân trong khu phố về những lời tố cáo của người  thân bà lăo, chúng tôi nhận được những thông tin trái chiều khác nhau.  Một người hàng xóm là người được thuê đưa cơm nước cho bà lăo cho biết:  “Trước đây anh con trai thuê một người sống gần đó chăm sóc mẹ nhưng đột  nhiên chị ấy nghỉ, do chưa t́m được ai nên anh nhờ tôi trông ít ngày để  kiếm người mới”. Cũng cùng ư kiến với người này, người bảo vệ trạm nước  của cư xá (đối diện căn nhà bà lăo) cho rằng: “Tôi chỉ thấy bà cụ rất  quư con trai. Thỉnh thoảng đi làm về anh có qua bên này chơi nhưng cụ  gọi về ngay. Việc cụ bị nhốt trong nhà cũng đương nhiên v́ cụ bị lẫn.  Nếu cửa không khoá, cụ đi ra ngoài th́ sẽ dễ bị tai nạn”.
  
 Một người hàng xóm khác th́ chia sẻ: “Chuyện trong nhà mâu thuẫn  thế nào tôi không biết, nhưng lâu nay cụ vẫn bị nhốt trong nhà mỗi lúc  anh con trai đi làm. Cũng thương lắm nhưng không biết sao được, ở tuổi  cụ bị lẫn rất dễ xẩy ra chuyện không hay. Chỉ mong anh em gia đ́nh hoà  giải để chăm sóc cụ tốt hơn chứ đừng để cụ sống như thế”.
  
 Gặp gỡ người bị tố là ông Đoàn Vũ Trụ (58 tuổi), ông cho biết: “Mẹ  tôi ở với tôi hơn 20 năm nay từ lúc bà c̣n sáng suốt”. Theo ông Trụ:  “Tôi luôn chiều theo sở thích của bà, không vụ lợi riêng như các anh chị  em tôi nên bà mới quyết định sống với tôi. Nếu tôi đi làm không khoá  cửa, bà cũng tự tay bấm lại kẻo sợ mất của. Đó là bản tính của bà, v́ bà  là người phải lo lắng kinh tế trong gia đ́nh”. Lư giải lời tố cáo của  người thân, ông cho biết “sở dĩ các anh em và bố vu oan tôi v́ họ muốn  chia tài sản hiện nay của mẹ. Tại sao 20 năm nay không ai giành nuôi mẹ,  bây giờ khi đất của bà có giá trị th́ lại giành nuôi”. Cũng theo người  con này “vạch áo cho người xem lưng”: “Trước đây căn nhà ở Hà Nội bán  được 1,2 tỷ họ đă chia đều mỗi người 300 triệu. Lẽ ra tôi nuôi mẹ th́  được chia thêm nhưng đ̣i cũng không được. Lần ấy ức quá tôi đă khóc  nhưng rồi cũng cho qua”
  
 Người con bị tố cáo nhất quyết: “Hiện giờ tôi đang chăm sóc mẹ rất  tốt. Do cô giúp việc cũ nghỉ đột xuất nên tôi phải nhờ người hàng xóm  chăm sóc bà trong lúc t́m người mới. Bà hiện có thói quen ru tôi ngủ như  hồi c̣n nhỏ nên nếu không cho bà cái quyền ấy, tách mẹ con tôi ra khỏi  nhau th́ đó là ư định độc ác”.
  
 Vậy đâu là sự thật, đâu là sự bịa đặt xung quanh câu chuyện “nhốt  mẹ” này? Nhiều người cho rằng những lời tố cáo, đồn thổi khiến người dân  trong phường hoang mang chỉ là cái cớ để người nhà tranh chấp tài sản  của bà lăo lú lẫn. T́m đến cơ quan chức năng, đại diện UBND địa phương  cho biết hiện đă nhận được thông tin vụ việc và đang xác minh, họp tổ  dân phố làm rơ thông tin liên quan.
  
 
Theo Pháp luật & Thời đại