Một số nhà khoa học tìm mọi cách để cân, đo, ghi lại hình ảnh của linh hồn với niềm tin rằng nó tồn tại.          
     
                   Linh hồn nặng 21g?
 
Vốn  luôn nung nấu ý định thu thập bằng chứng về linh hồn, năm 1901, Duncan  MacDougall, một bác sĩ phẫu thuật ở bang Massachusetts (Mỹ) đã thuyết  phục được một số bệnh nhân gần đất xa trời cho phép ông cân họ trong lúc  lâm chung bằng một chiếc cân cải tiến đặc biệt. Trường hợp đầu tiên là  một người mắc bệnh lao. Từ lúc bắt đầu hấp hối, người bệnh đã được đặt  lên cân. Theo ghi chép của MacDougall: "Ngay khi sự sống vừa ngừng lại  thì đĩa cân phía bên không có người bệnh bỗng nhiên trĩu xuống, giống  như có thứ gì đó vừa bị lấy khỏi thi thể". Nhìn trên mặt cân, vị bác sĩ  thấy người quá cố đã nhẹ đi 21g.
 
 Duncan MacDougall, người đã thử dùng cân để xác định
Duncan MacDougall, người đã thử dùng cân để xác định 
sự tồn tại của linh hồn
 
Hơn  một năm sau đó, MacDougall tiếp tục tiến hành thí nghiệm với 5 bệnh  nhân khác. Ba người trong số này cũng xảy ra hiện tượng giảm trọng lượng  đột ngột từ 11 - 43g khi vừa trút hơi thở cuối cùng. Một trường hợp  phải ngừng thí nghiệm vào phút cuối và một trường hợp không thấy cân  nặng thay đổi. MacDougall cho rằng, trường hợp này là do người bệnh được  đưa lên cân quá muộn. Còn các trường hợp khác, trọng lượng giảm đi do  linh hồn thoát ra khỏi cơ thể.
 
MacDougall lặp lại thí nghiệm  tương tự với 15 con chó, nhưng không ghi nhận trường hợp nào giảm trọng  lượng khi chết. Kết quả này càng củng cố lòng tin của ông, rằng đây là   hiện tượng chỉ xảy ra với con người, vì chúng ta có linh hồn, còn các  loài động vật khác thì không.
 
Phát hiện của MacDougall được   đăng tải trên Thời báo New York và một số tạp chí chuyên ngành uy tín.  Nó trở thành đề tài cho một số tác phẩm văn học và một bộ  phim. Cho đến  bây giờ, nhiều người vẫn tin rằng, linh hồn của chúng ta nặng 21g. Tuy  nhiên, đa số các nhà nghiên cứu đều nhận định rằng phát hiện này là vô  nghĩa. Quy mô nghiên cứu quá nhỏ, chỉ với 6 bệnh nhân nên kết quả không  thuyết phục. Hơn nữa, với trình độ y học khi đó, việc xác định đúng thời  điểm người bệnh thực sự lìa đời rất khó chính xác. 
Chất lượng  của cân cũng có thể không đáng tin cậy. Chiếc cân mà MacDougall dùng để  cân người bệnh có độ chính xác dao động trong khoảng 5g. Trong khi  chiếc cân mà ông sử dụng trong thí nghiệm với chó sau này chính xác tới  1,75g. Có lẽ vì thế mà kết quả 2 thí nghiệm khác nhau.
 
Giữa hai thế giới
 
Quan  sát thời điểm một người lìa đời để tìm dấu hiệu của linh hồn cũng là  ý  tưởng mà nhiều nhà khoa học khác quan tâm. Trong một nghiên cứu công bố  năm 2009, TS Lakhmir S. Chawla, Đại học George Washington (Mỹ) đã theo  dõi 7 trường hợp bệnh nhân giai đoạn cuối khi bác sĩ ngừng các phương  tiện trợ sinh (thuốc, máy thở) để họ ra đi nhẹ nhàng. Chawla quan sát  chỉ số BIS (chỉ số lưỡng phổ, có giá trị từ 0 - 100, tương ứng với từng  mức độ từ hôn mê sâu đến tỉnh táo hoàn toàn). Khi chưa ngừng thiết bị  trợ sinh, BIS ở mức xấp xỉ 40 hoặc cao hơn. Khi ngừng thiết bị, BIS giảm  xuống dưới 20 trong vài phút và tim ngừng đập. Nhưng điều bất ngờ là  sau đó, chỉ số BIS ở cả 7 bệnh nhân chết tim đều tăng vọt lên mức từ 60 -  80. Thời gian này kéo dài từ 1 - 20 phút rồi đột ngột giảm và về gần  mức 0.
Một  nghiên cứu khác của David Auyoung (Trung tâm Y khoa Virginia Mason, Mỹ)  mô tả  3 bệnh nhân tổn thương não. Trước khi ngừng thiết bị  trợ sinh,  BIS của cả 3 người ở mức xấp xỉ 40, trong đó có một người BIS gần bằng  0. Sau khi rút thiết bị, BIS tăng vọt lên gần 80 và ở mức này trong 30 -  90 giây, sau đó giảm thẳng về gần 0. Bệnh nhân được tuyên bố là đã  chết.
 
Những kết quả nghiên cứu này khiến giới khoa học rất băn  khoăn. Điều bí ẩn là tại sao hoạt động điện não có thể bùng nổ sau thời  điểm rút thiết bị trợ sinh, khi mà các mô não đã chết về mặt chuyển hóa,  không còn nhận được máu và oxy. Một số quan điểm cho rằng, nguyên nhân  là do mức kali ngoại bào dư thừa dẫn đến hiện tượng này. Quan điểm khác  nghi ngờ nguyên nhân là hiện tượng chết nơ ron do canxi. Tuy nhiên, mọi  cách giải thích đến nay đều chưa làm thỏa mãn các nhà nghiên cứu.
 
Trong  giới nghiên cứu tâm linh từ lâu đã tồn tại một giả thuyết cho rằng,  trải nghiệm cận tử hay trạng thái ảo thân (cảm thấy đang bay lơ lửng  trên cơ thể của chính mình, gặp người thân đã khuất hay nhìn thấy ánh  sáng phía cuối đường hầm) xảy ra khi linh hồn rời khỏi thể xác. Hiện  tượng bùng nổ hoạt động điện não trước khi chết càng khiến một số người  tin vào giả thuyết này cũng như sự tồn tại của linh hồn. Vấn đề là nếu  linh hồn thực sự có trong mỗi con người thì nó tồn tại dưới dạng nào và  sau khi chúng ta chết, linh hồn sẽ đi về đâu?
 
Chụp được ảnh linh hồn?  
 
Kết  quả thí nghiệm của MacDougall đã thu hút một số nhà nghiên cứu tham gia  vào cuộc tìm kiếm linh hồn. Năm 1910, Walter Kilner, kỹ  thuật viên tại  Bệnh viện St Thomas’s (Anh) tuyên bố  đã chế tạo được một bộ kính lọc   đặc biệt, có thể cho phép quan sát được trường năng lượng của con người.  Patrick O’Donnell, một chuyên gia X-quang tại Chicago (Mỹ) đã sử dụng  thiết bị này để quan sát một người sắp chết.
 
Khi bác sĩ tuyên bố  bệnh nhân qua đời, O’Donnell thấy trường năng lượng tỏa ra xung quanh  thi thể như một vầng sáng và biến mất ngay sau đó. Tiếp tục quan sát thi  thể cũng không phát hiện năng lượng nữa.
KHĐS