Chị một tay bế con, một tay nấu ăn, rất cẩn thận v́ sợ đồ nóng văng vào con.
Anh đang ngồi ở pḥng khách, mắt dán vào điện thoại. Chị lên tiếng: "Anh ơi bế con dùm em với". Anh trả lời: "Anh chưa tắm, bế con sao được" .
Bao giờ cũng vậy, chị nhờ anh việc ǵ, là anh luôn có lư do.
Những lúc không thể thoái thác được, anh vừa làm vừa vùng vằng, đá thúng đụng nia. Anh làm kiểu đối phó, và bao giờ chị cũng phải làm lại.
Chị luôn thắc mắc, anh ở nhà hay đi vắng, liệu có quan trọng ǵ với chị không.
Anh có tính tự ái cao. Điện thoại xịn, xe SH, giày mấy triệu một đôi. Thu nhập của anh trên dưới mười triệu một tháng. Trừ đi chi phí cho bản thân anh ra, c̣n khoảng ba, bốn triệu đưa cho chị.
Số tiền của anh chẳng bơ bèn ǵ, nếu không nhờ chị khéo thu vén.
Một ngày của chị như cái đèn cù, xoay tít mù. Tất tần tật, đều đến tay chị.
Chị phải làm thêm rất nhiều, để đủ tiền chi phí cho gia đ́nh. Anh không thông cảm cho chị, c̣n nói chị bỏ bê việc nhà, và cố t́nh đùn đẩy cho anh.
Chị thu nhập hàng tháng c̣n cao hơn cả anh. Anh biết điều đó. Mỗi lần bức xúc chị nói hơi to tiếng một chút, là nét mặt anh sa sầm, bảo chị quá coi thường anh, và không tôn trọng anh.
Chị thấy cũng lạ. Sao anh không cố gắng lên, cho bằng, hoặc hơn chị. Anh cứ ngồi chơi, và rồi yêu sách, đ̣i hỏi.
Với anh, làm việc nhà là nhục, xấu hổ với bạn bè. Anh dứt khoát không nấu cơm, phơi quần áo. Với anh, những việc đó là của phụ nữ.
Nhiều lúc chị cảm thấy bực bội. Chẳng thà anh đừng ở nhà, chị đỡ nấu thêm một suất ăn.
Sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn. Chị không thể nai lưng làm trâu ngựa cho anh măi được. Chị tuyên bố sống ly thân.
Lúc đầu anh cười chị với vẻ xem thường. Nhưng trải qua nhiều lần về nhà mà không có cơm ăn, anh không cười nổi nữa.
Anh đi ăn tiệm. Quần áo thay ra chất đống bốc mùi, anh cũng mang ra tiệm giặt.
Trải qua một tháng, tiền lương của anh không đủ chi. Anh ấp úng, hỏi mượn tiền chị.
Chị không cần tiền của anh. Một ḿnh chị làm đủ nuôi con. Và có thể, chị không cần cả thân xác anh ở trong nhà.
Trải qua một thời gian sống ly thân, anh luôn khổ sở với thiếu thốn. C̣n mẹ con chị, vẫn sống như b́nh thường, thậm chí chị c̣n nhàn nhă hơn.
Rồi một ngày, chị đi đón con về, th́ thấy anh đang lóng ngóng cầm cây lau nhà. Cơm anh đă cắm, rau anh cũng đă rửa.
Dù anh lau nhà không sạch, nhưng chị không lau lại. Cơm bị nhăo, chị vẫn ăn. Canh bị mặn, chị vẫn nuốt được.
Bởi v́ chị biết, khác với những lần trước anh làm đối phó. Lần này là anh làm thật, với tư tưởng cầu thị. Chị hiểu và ghi nhận sự cố gắng của anh.
Chị sẽ chờ xem, anh thay đổi tới đâu. Chị chỉ cần anh đừng vô tâm, là chị vui rồi. Chị cũng như bao phụ nữ khác thôi, rất dễ mềm ḷng...
VietBF@sưu tập