Tôi từng tự hào v́ lấy được người vợ giỏi giang. Nhưng chính điều ấy, cộng với một câu nói từ mẹ, đă khiến tôi buột miệng đề nghị ly hôn.
Tôi không nghèo, cũng chẳng đến mức kém cỏi, nhưng đúng là tôi có một người vợ quá giỏi giang. Cô ấy là trưởng pḥng kinh doanh của một công ty nước ngoài, thành thạo ba ngoại ngữ, ngoại h́nh chỉn chu, tác phong quyết đoán, luôn khiến người khác nể phục. Ngày xưa, chính sự sắc sảo ấy đă khiến tôi si mê. Nhưng càng sống lâu với nhau, tôi càng thấy ḿnh nhỏ bé bên cạnh cô ấy.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi tôi chuyển việc, thu nhập giảm hẳn. Vợ tôi không trách móc nửa lời, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, anh cứ từ từ t́m cơ hội mới, em lo được phần chi tiêu”. Nghe th́ tưởng an ủi, nhưng tôi lại thấy nghẹn. Là một người đàn ông, tôi không muốn trở thành gánh nặng. Trong khi tôi đang loay hoay với mức lương tạm bợ th́ vợ tôi ngày càng thăng tiến. Gần đây, cô ấy c̣n được mời làm giám đốc chi nhánh mới. Mỗi lần nghe vợ điều phối công việc qua điện thoại, tôi càng thấy ḿnh vô dụng.
Tôi dần ngại tranh luận với vợ, v́ mỗi lần mở lời là bị bác lại. Cô ấy nói đâu ra đó, dẫn chứng rành mạch, logic chặt chẽ đến mức tôi chẳng thể phản bác. Tôi không ngốc, chỉ là tôi không giỏi “đấu lư”. Cứ như vậy, tôi chọn im lặng. Nhưng rồi, vợ lại nói tôi thiếu chính kiến, không chia sẻ.
Ảnh minh họa
Mẹ tôi từ quê ra trông cháu giúp vợ chồng tôi, ban đầu rất vui, nhưng chỉ sau hai tuần đă bắt đầu than phiền. Bà nói: “Nó coi mẹ chồng chẳng ra ǵ, nói chuyện cứ như sếp nói với nhân viên, lúc nào cũng bận rộn, gấp gáp, khinh người”. Tôi biết vợ không cố t́nh. Cô ấy vẫn đưa mẹ đi khám khi thấy bà ho, vẫn đều đặn gửi tiền biếu mẹ hằng tháng. Nhưng cách cô ấy làm ǵ cũng nhanh – gọn – hiệu quả, trong khi mẹ tôi lại cần sự quan tâm mềm mỏng, ân cần mà vợ tôi không thể hiện ra ngoài.
Hai người phụ nữ trong nhà – một người giỏi nhưng lạnh lùng, một người t́nh cảm nhưng bảo thủ – càng sống gần nhau càng sinh mâu thuẫn. Tôi ở giữa, ngày nào cũng nghe phàn nàn từ hai phía. Mẹ tôi nói: “Bỏ đi con, mẹ thấy nó khinh mẹ con ḿnh quá rồi”. C̣n vợ tôi lại bảo: “Nếu mẹ anh không muốn ở đây th́ thuê giúp mẹ một căn gần nhà, em trả tiền cũng được”.
Mỗi lần nghe vợ nói “em trả tiền”, ḷng tôi lại thắt lại. Tôi thấy ḿnh giống như một kẻ sống nhờ, và tôi bắt đầu ghét bản thân v́ điều đó.
Tuần trước, trong một lần bất lực, tôi buột miệng: “Hay là ḿnh ly hôn đi”. Vợ tôi lặng người trong giây lát, rồi đáp: “Nếu đó là điều khiến anh thấy nhẹ ḷng hơn, th́ em đồng ư”.
Không nước mắt, không níu kéo – điều đó khiến tôi đau hơn bất cứ lời trách móc nào.
Giờ đây, khi vợ đă ôm con về nhà ngoại, căn nhà trở nên trống trải đến lạ thường. Không c̣n tiếng gơ phím của vợ mỗi tối khuya, cũng chẳng c̣n tiếng càu nhàu quen thuộc của mẹ. Chỉ c̣n lại tôi, ngồi giữa căn nhà lạnh ngắt, lặng lẽ với những suy nghĩ quay cuồng.
Tôi cứ tưởng ḿnh cần một lối thoát. Nhưng hóa ra, điều tôi thật sự muốn không phải là ly hôn, mà chỉ là chạy trốn khỏi cảm giác ḿnh đang kém cỏi và lạc lơng trong chính ngôi nhà của ḿnh.