
Tôi sang Mỹ theo diện H.O cùng với Ba Dượng, mang danh con ruột của ông nhờ một tờ khai sinh giả. Cha mẹ ruột tôi và em trai vẫn ở lại Việt Nam. Nhiều người không hiểu v́ sao tôi lại chọn đi cùng Ba Dượng, v́ sao tôi thương ông hơn cha ruột của ḿnh. Nhưng trái tim tôi có câu trả lời rơ ràng: cha ruột chưa từng bồng bế tôi một ngày nào, c̣n Ba Dượng là người đă nuôi nấng, chở che tôi từ thuở bé thơ.
⸻
Mẹ kể, ngày mang thai tôi sáu tháng, cha tôi theo cách mạng, bỏ mẹ ở lại một ḿnh. Ngày mẹ sinh tôi, cha c̣n không hề hay biết. Những năm tháng ấy, mẹ vừa làm mẹ, vừa làm cha, lại c̣n phải chăm sóc bà nội già yếu. Cuộc sống khó khăn, chật vật bủa vây.
Ngày ấy, mẹ là một người phụ nữ trẻ, đẹp nhưng đầy cay đắng. Xóm giềng thương cho hoàn cảnh mẹ, nhưng cũng có lời ra tiếng vào. Mẹ cắn răng chịu đựng, chỉ mong một ngày cha trở về, cả nhà đoàn tụ.
Rồi Ba Dượng xuất hiện. Ông là một sĩ quan chế độ cũ, hơn mẹ mười mấy tuổi, là bạn thân của cậu tôi. Ông không vợ con, sống đơn độc nhiều năm. Người ta bảo ông thầm thương mẹ từ lâu, nhưng biết mẹ c̣n đợi cha nên chẳng dám ngỏ lời.
Một lần, bà nội bệnh nặng, mẹ tất tả chạy vạy khắp nơi mà không lo đủ tiền thuốc thang. Giữa lúc đó, Ba Dượng mang đến một bọc tiền, đặt vào tay mẹ:
— Em cứ lo cho bà, đừng lo ǵ khác.
Mẹ cầm tiền mà nước mắt trào ra. Đó là lần đầu tiên mẹ nh́n ông bằng ánh mắt khác.
Sau này, khi bà nội qua đời, mẹ dần chấp nhận lời cầu hôn của ông. Nhưng mẹ vẫn do dự.
Bà nội tôi, trước lúc nhắm mắt, đă nắm tay mẹ mà bảo:
— Nó không yêu anh đâu.
Ba Dượng chỉ cười hiền:
— Tôi không cần cô ấy yêu. Tôi chỉ muốn lo cho cô ấy và con bé.
⸻
Tôi lớn lên trong ṿng tay Ba Dượng. Ông không bao giờ la mắng tôi, cũng không bao giờ nặng lời với mẹ. Ông lặng lẽ làm tất cả mọi thứ, từ bế tôi đi chích ngừa, dắt tôi đến trường, đến những ngày mưa gió chờ đón tôi về. Trong suy nghĩ non nớt của tôi, Ba là người duy nhất che chở cho ḿnh. Tôi không có khái niệm về “cha ruột”.
Năm 1975, cha tôi trở về. Ngày cha xuất hiện trước cửa nhà, mẹ ̣a khóc. Tôi đứng sau lưng mẹ, nh́n người đàn ông lạ lẫm ấy mà không hiểu sao mẹ lại khóc nhiều đến vậy.
Cha nh́n tôi, nửa vui mừng, nửa bỡ ngỡ:
— Con gái tôi đây sao?
Tôi nép vào người mẹ, ḷng xa lạ.
Ba Dượng bị bắt đi cải tạo. Ngày ông bị đưa đi, tôi gào khóc, đ̣i chạy theo. Mẹ ôm chặt tôi, nước mắt lưng tṛng nhưng không giữ Ba lại.
Ba đi rồi, cha dọn về sống cùng mẹ. Ông nghiêm khắc, ít khi cười, cũng không bao giờ ôm tôi. Ông là người lạ trong chính ngôi nhà của tôi.
Tôi vẫn nhớ những ngày nắng chang chang theo cô Tư đi thăm Ba, nh́n ông gầy rộc mà ḷng quặn thắt. Mẹ chưa từng đi cùng, dù chỉ một lần. Tôi giận mẹ. Bà nội cũng giận mẹ.
— Con sống với người ta bảy năm trời, bây giờ thấy khổ là bỏ sao?
Mẹ cúi đầu, không đáp.
Từ ngày cha trở về, mẹ thay đổi hẳn. Mẹ không c̣n nói nhiều, cũng không cười như trước. Tôi cảm nhận được trong ḷng mẹ có điều ǵ đó bứt rứt, nhưng không thể nào nói ra.
⸻
Sáu năm sau, Ba Dượng được trả tự do. Ông về, gầy g̣, tóc bạc đi nhiều. Tôi chạy đến ôm ông, khóc nức nở.
Nhưng mẹ không cho Ba vào nhà nữa.
Bà nội khóc. Tôi gào lên:
— Mẹ không có trái tim sao?
Ba chỉ lắc đầu cười buồn:
— Ba ở đâu cũng được.
Ông Năm hàng xóm thương t́nh, cho Ba dựng một căn chái nhỏ sau vườn. Tôi giận cha mẹ, càng ngày càng xa cách. Tôi chỉ muốn ở bên Ba, muốn bù đắp cho ông.
Ba khuyên tôi về nhà, nhưng tôi lắc đầu:
— Ở đó con không có ai thương cả.
Ba lặng im, mắt đỏ hoe.
⸻
Nhiều năm sau, khi tôi lớn lên, Ba Dượng bảo tôi nên ra nước ngoài để t́m cơ hội mới. Ông đă đăng kư đi theo diện H.O, và ông muốn tôi đi cùng.
Mẹ lặng người, nhưng không giữ tôi lại.
Ngày tôi ra sân bay, cha ruột không đến tiễn. Chỉ có mẹ đứng đó, mắt đỏ hoe, nh́n theo tôi.
Tôi không ngoái lại.
Sang Mỹ, cuộc sống vẫn vất vả nhưng tôi chưa từng hối hận. Ba làm đủ nghề để lo cho tôi học hành. Tôi biết, những năm tháng này, nếu không có Ba, tôi chẳng thể nào đứng vững.
Ba vẫn dặn tôi về thăm gia đ́nh, nhưng tôi không muốn. Hai chữ “gia đ́nh” ấy với tôi đă quá xa lạ.
Tôi chỉ nợ một món nợ ân t́nh—với người đàn ông đă dành cả đời cho tôi, dù chẳng chung một giọt máu.
VietBF@ sưu tập