Ngày xưa, trong khu rừng xanh, có một chú rùa nhỏ luôn than phiền v́ chiếc mai nặng trịch trên lưng.
“Ước ǵ ḿnh không phải mang cái mai này,” rùa than văn. “Chậm chạp, nặng nề – lúc nào cũng bị bạn bè trêu chọc.”
Một ngày, rùa t́nh cờ gặp một vị thần rừng. Thấy rùa u sầu, thần rừng hỏi chuyện và nói:
– Nếu con muốn, ta có thể giúp con bỏ chiếc mai đó đi. Nhưng nhớ: không được quay lại xin lấy nó nữa.
Rùa mừng rỡ gật đầu.
Không c̣n mai, rùa thấy ḿnh nhẹ nhàng, nhanh nhẹn hơn. Nó chạy nhảy suốt ngày, vui cười thỏa thích.
Nhưng rồi trời đổ mưa to. Không c̣n chiếc mai che chắn, rùa bị lạnh run. Khi đi qua bụi rậm, chim ưng phát hiện rùa và lao xuống tấn công.
Rùa trốn chạy khắp nơi, nhưng không có mai để ẩn ḿnh.
Nó nhớ lại chiếc mai cũ – cồng kềnh nhưng an toàn, nặng nề nhưng ấm áp.
Rùa chạy về chỗ thần rừng, xin được lấy lại mai.
Thần rừng mỉm cười:
– Con đă hiểu rồi. Những ǵ con cho là gánh nặng, đôi khi chính là sự bảo vệ quư giá nhất.
🌿 Bài học rút ra:
Trong đời, có những điều ta tưởng như là bất tiện – nhưng lại chính là thứ giúp ta mạnh mẽ, an toàn và trưởng thành hơn.
Thay v́ oán trách, hăy học cách trân trọng những ǵ ḿnh đang có.
VietBF@ sưu tập
|