
Xin nói trước, các bạn yên tâm đọc bài, v́ "Bom" này không chịu "Nổ", nên không phải sợ.
Chồng bà mất rồi. Bà cũng nghỉ hưu rồi. Bà có ba đứa con, một trai hai gái.
Đứa gái út th́ đă lấy chồng sinh con. C̣n đứa trai đầu và đứa gái giữa cứ sống măi với bà, chúng thản nhiên và b́nh chân như... vại.
Lúc c̣n đi học, chúng yêu dữ lắm, thích yêu lắm. Không hiểu sao, càng ngày chúng càng trơ ra, chả yêu đương ǵ nữa.
Mà hai đứa giới tính vẫn thẳng thớm, chứ có vặn vẹo ǵ cho cam. Vậy mà có ai đó hỏi chuyện có người yêu chưa, là chúng nổi sùng lên.
Cái xe chúng đi rơ sạch. Quần áo chúng mặc rơ đẹp. Bạn bè chúng rơ nhiều. Tiền chúng luôn rủng rỉnh. Chúng siêng đi chơi. Duy chỉ người yêu th́ không.
Trước bà c̣n hay nhắc, hay hỏi. Càng hỏi chúng càng khó chịu, trả treo lại bà, nên dần dần bà thôi không hỏi nữa.
Đứa trai đầu đă đầu bốn rồi, c̣n trẻ mỏ ǵ nữa. Bà không hiểu duyên chúng chưa tới, hay là chúng muốn ở vậy đến hết đời.
Thế hệ chúng lạ thật. Chúng thích độc thân, không thích bị ràng buộc. Chúng sợ cuộc sống hôn nhân. Chúng sợ kết hôn sẽ khổ.
Trước kia thấy chúng yêu sớm, bà sợ rồi cấm đoán. Bây giờ bà mong cho chúng có người yêu, th́ chúng lại tỉnh t́nh tinh. Chúng sống với mớ triết lư của chúng, bà không can thiệp ǵ được.
C̣n hai quả "Bom nổ chậm" trong nhà, nhiều khi lẩn thẩn, bà ước nó nổ đại đi, chứ x́u x́u ẩm ẩm thế này, làm bà không yên tâm chút nào.
Cũng may có hai đứa cháu ngoại, chứ nếu không, bà sẽ buồn lắm...
VietBF@sưu tập