
Căn nhà nhỏ tối ấy im ắng khác thường. Minh, khi đó mới mười hai tuổi, đứng sau cánh cửa, nín thở lắng nghe. Bên trong phòng, tiếng mẹ nghẹn lại:
– Anh có biết, cách anh lạnh lùng, im lặng... khiến em mệt mỏi thế nào không?
Bố đáp lại bằng giọng cộc cằn, rồi im bặt. Mẹ khóc.
Minh rút lui lặng lẽ, tim đập dồn dập. Đêm đó, cậu trằn trọc mãi. Sáng hôm sau, cậu không dám nhìn bố. Nhưng mẹ, như thường lệ, vẫn gọi cả hai anh em dậy ăn sáng, ánh mắt hiền lành, không chút vướng bận.
Đến khi chỉ còn Minh và mẹ, cậu buột miệng:
– Con thấy hết rồi. Tại sao mẹ còn bắt tụi con chào bố, còn nói tụi con phải nghe lời ông ấy?
Mẹ nhìn cậu một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng dắt Minh ra ngồi trước hiên nhà.
– Người lớn, khi sống cùng nhau, sẽ có lúc không hòa thuận. Có thể bố có điều gì đó khiến mẹ tổn thương. Nhưng mẹ dặn con điều này: bố có thể sai với mẹ – trong vai trò một người chồng – nhưng bố không bao giờ có lỗi với các con trong vai trò một người cha.
– Nếu con yêu mẹ, hãy tin rằng mẹ đủ mạnh mẽ để tự giải quyết những tổn thương của mình. Còn với các con, hãy giữ trọn sự tôn trọng dành cho bố – vì đó là điều giữ vững gốc rễ trong tâm con.
Minh im lặng. Không phải vì cậu hiểu hết, mà vì lòng cậu bỗng thấy nhẹ đi. Có lẽ, điều khiến một gia đình không sụp đổ... chính là tình yêu đủ lớn để không truyền tiếp tổn thương.
🎯 Bài học rút ra: Không phải gia đình nào cũng tròn đầy, nhưng cách một người mẹ sống với tổn thương mà không gieo tiếp nó cho con trẻ – chính là cách giữ lại gốc rễ của yêu thương trong tim con cái
VietBF@sưu tập