
Có một ngày, ta chậm răi bước qua ngưỡng cửa tuổi già. Không c̣n những tất bật của ngày trẻ, không c̣n những giấc mộng dang dở. Chỉ c̣n ta – đối diện với chính ḿnh. Và khi ấy, ta tự hỏi: Ai sẽ ở bên ta đến cuối con đường?
Con cái ư? Chúng cũng có hành tŕnh riêng, bận rộn với những guồng quay cuộc sống. Bạn bè ư? Một số đă xa, một số chẳng c̣n đủ sức để gặp nhau như thuở trước. Người bạn đời ư? Nếu may mắn, ta vẫn c̣n một bàn tay nắm lấy, nếu không, có lẽ cũng chỉ c̣n những kư ức nhạt dần theo năm tháng.
Rồi ta nhận ra, người duy nhất không bao giờ rời bỏ ta, chính là bản thân ḿnh. Khi sức khỏe c̣n, hăy trân trọng. Khi tâm hồn c̣n sáng, hăy giữ cho nó an nhiên. Đừng ôm măi những nỗi muộn phiền không đáng, đừng tiếc nuối những điều đă qua. Nhà cao cửa rộng chẳng bằng một giấc ngủ yên b́nh, tiền tài danh vọng chẳng quư bằng một trái tim thanh thản.
Tuổi già không phải là sự chờ đợi cô đơn, mà là khoảng thời gian để ta học cách yêu thương chính ḿnh nhiều hơn. Hăy sống sao cho mỗi ngày trôi qua đều nhẹ nhơm, để đến khi nh́n lại, ta có thể mỉm cười mà nói rằng: Ta đă sống một đời trọn vẹn.
VietBF@sưu tập