Trong khoảnh khắc con gái tôi sốt đến gần 40 độ, nằm co ro một ḿnh trên giường bệnh với ống truyền lủng lẳng ở tay, tôi chỉ mong có thể ôm chặt con mà vỗ về, rằng mẹ ở đây rồi, con không cần phải gồng ḿnh tỏ ra mạnh mẽ nữa. Nhưng thay vào đó, tất cả những ǵ tôi nhận được từ nhà chồng là một câu nói lạnh băng đến đau ḷng.
Con gái tôi – bé Sắn – là con đầu ḷng, 10 tuổi, hiền lành và cực kỳ t́nh cảm. Từ ngày có em trai, con bé như lớn thêm vài tuổi, biết đỡ đần, chăm em, ngoan ngoăn đến mức ai cũng khen. Thế nhưng, dù là chị, con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ yếu ớt, mỗi lần ốm là phải nhập viện, truyền nước, sốt li b́.
Tuần trước, bé Sắn lại sốt cao, bác sĩ chẩn đoán sốt virus, yêu cầu nhập viện. Lúc đó tôi đang trông bé út ở nhà, may có d́ của con bé đến kịp, đưa cháu vào viện giúp. Nhưng điều khiến tôi đau đớn nhất không phải là chuyện bệnh t́nh của con mà là thái độ của mẹ chồng.
Bà chỉ lo đứa cháu trai 3 tuổi không bị lây bệnh, c̣n cháu gái đang nằm viện sốt cao th́ bà thản nhiên bảo: “Nó lớn rồi, nằm viện một ḿnh cũng được. Có người nhà giường bên cạnh mua hộ đồ ăn là được chứ ǵ.”
Lúc ấy, tôi lặng người. Một đứa trẻ 10 tuổi, sốt cao gần 40 độ, phải tự nằm viện một ḿnh mà bà nội nỡ ḷng buông những lời như thế sao?
Gọi cho chồng giữa đêm, tôi bật khóc nức nở
Không thể chịu được, tôi gọi cho chồng – lúc ấy đang công tác xa – và khóc như chưa từng được khóc. Chồng tôi nghe tin th́ lập tức xin nghỉ giữa chuyến công tác quan trọng, bắt xe về ngay trong đêm. Anh bảo: “Anh chỉ muốn nói với con là: Con không cần phải hiểu chuyện như thế đâu, Sắn à…”
Câu nói ấy như bóp nghẹt trái tim tôi.
Thế nhưng, về đến nhà, mẹ chồng tôi c̣n không hài ḷng v́ anh bỏ việc về thăm con gái ốm. Bà buông lời mỉa mai tôi trước mặt con trai: “Mày vẽ chuyện thật đấy, nó đi làm cực khổ như vậy mà mày lôi về bằng được?”
Tôi cắn răng im lặng, không muốn gia đ́nh thêm căng thẳng. Nhưng chồng tôi đă không nhịn được nữa, anh nói thẳng: “Đứa nào cũng là cháu của mẹ. Nếu mẹ không thể thương đều, th́ xin mẹ đừng can thiệp vào cách chúng con chăm sóc các con.”
T́nh chị em khiến tôi không thể nhắm mắt cho qua sự thiên vị
Ngày bé Sắn ra viện, việc đầu tiên con làm là chạy đến muốn ôm em trai. Nhưng con bé vẫn khựng lại hỏi tôi một câu: “Mẹ ơi, con hết bệnh rồi đúng không? Con ôm em có bị lây không?”
Tôi không thể ngăn được nước mắt. Đứa trẻ nhỏ ấy c̣n biết thương em, c̣n biết lo lắng cho em ḿnh không bị bệnh, vậy mà người lớn th́ chỉ chăm chăm phân biệt đứa nào "đáng giá hơn".
Tôi từng cố gắng nhẫn nhịn để giữ êm ấm, nhưng sau lần này, tôi hiểu rằng có những điều không thể thỏa hiệp măi – nhất là khi nó liên quan đến t́nh yêu thương dành cho con ḿnh.