Có những khoảnh khắc trong đời, tôi tự hỏi điều gì làm cuộc sống này trở nên ý nghĩa. Và nhận ra rằng không phải là những ồn ã ngoài kia, không phải là sự giàu có hay quyền lực, danh vọng mà ta mải miết theo đuổi. Ý nghĩa thực sự của cuộc sống, có lẽ nằm ở việc chúng ta tạo ra những điều tốt đẹp và có một người đồng hành, cùng bước qua những thăng trầm, cùng nắm tay nhau đi đến tận cùng của thời gian.
Khi còn trẻ, người ta yêu cuồng nhiệt, tin rằng tình yêu là tất cả. Nhưng khi trưởng thành, ta nhận ra rằng tình yêu không chỉ là những giây phút thăng hoa, mà còn là sự kiên nhẫn, sự thấu hiểu, lòng bao dung, thương yêu vô điều kiện và cùng nhau vượt qua những khó khăn, thử thách trên cuộc đời này. Tình yêu không phải là sở hữu đoá hoa đẹp ngát hương, mà là việc cùng nhau chăm sóc cho cây hoa ấy dù có đôi lúc nó bị khô héo, sâu bệnh nhưng với sự chăm chút và quan tâm, nó vẫn có thể nở lại tươi đẹp.
Có 1 bài hát mình rất yêu thích tên là “Quãng đời còn lại”. Trong bài hát có nội dung:
🎼Quãng đời còn lại sau này
Gió tuyết là anh, bình yên cũng là anh
Nghèo khó là anh, vinh hoa cũng là anh
Nó không phải là một lời hứa hoa mỹ, mà là một sự cam kết rằng: dù thời gian có qua đi, dù sức khỏe nhan sắc không còn như trước, dù khó khăn vất vả ta vẫn nguyện sẽ ở bên nhau, cùng nhau già đi. Khi ấy niềm hạnh phúc và sự bình an là những điều rất dung dị, chỉ cần một người tri kỷ để cùng sẻ chia trong quãng đời còn lại.
Nắm tay nhau dạo bước trong những buổi chiều tà, khi ánh hoàng hôn xuống ta có thể ngồi bên nhau, kể lại những câu chuyện xưa, nhìn lại hành trình dài đã qua. Khi ấy, những vết nhăn trên gương mặt, những dấu vết thời gian sẽ chẳng còn là nỗi lo âu, mà là dấu chỉ của tình yêu vững bền.
Khi ấy ta cũng sẽ không lo sợ bánh xe thời gian nữa, vì trong từng khoảnh khắc, chúng ta đã sống trọn vẹn, đã yêu hết mình. Và quan trọng hơn cả, ta vẫn có nhau.
VietBFsưu tập