Phán quyết của Ṭa trọng tài thường trực ngày 12-7 gây chấn động thế giới về tính khách quan của ḿnh khi một nước lớn như Trung Quốc phải trắng tay. Phán quyết này khẳng định tầm quan trọng của một ṭa án quốc tế và nếu Trung Quốc không tuân thủ th́ thế giới sẽ đại loạn v́ ai cũng thích ǵ làm cái đó sao? Chúng ta hăy xem trong phán quyết của Ṭa hai vấn đề được kỳ vọng nhất đă được làm rơ.
H́nh ảnh chụp từ trên không cuối năm 2015 cho thấy Trung Quốc vẫn tiếp tục bồi lấp, tôn tạo đá Vành Khăn - Ảnh: Reuters
Phủ định “quyền lịch sử”
Mặc dù chưa từng đưa ra một lời giải thích hay cơ sở pháp lư chính thức nào đối với đường chín đoạn, Trung Quốc luôn nhắc đi nhắc lại về khái niệm “quyền lịch sử” của ḿnh tại Biển Đông.
Trong phán quyết của ḿnh, Ṭa trọng tài trước hết khẳng định thẩm quyền của ḿnh với các đệ tŕnh số 1 và 2 của Philippines đưa ra v́ liên quan đến vấn đề giải thích Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) và không rơi vào ngoại lệ mà Trung Quốc đă đưa ra năm 2006.
Không chỉ xác nhận thẩm quyền xét xử, Ṭa trọng tài c̣n làm rơ tính pháp lư về “quyền lịch sử” của Trung Quốc theo UNCLOS.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên “quyền lịch sử” được đưa ra trước một ṭa án quốc tế, việc ṭa tuyên bố yêu sách “quyền lịch sử” của Trung Quốc không phù hợp với UNCLOS là một tiếng nói quan trọng và có thẩm quyền để bác bỏ yêu sách mơ hồ dựa trên lịch sử mà Trung Quốc đưa ra.
Quan trọng không kém, ṭa cũng làm sáng tỏ sự tương tác của quyền này với Luật biển hiện đại, được ghi nhận trong UNCLOS, trực tiếp phủ định quan điểm của Bắc Kinh cho rằng “quyền lịch sử” của ḿnh ở Biển Đông có trước UNCLOS.
Chuẩn mực pháp lư khách quan
Phán quyết của ṭa về quy chế pháp lư đảo của một số thực thể tại Trường Sa theo điều 121 UNCLOS là vấn đề thứ hai đem lại tác động đa chiều.
Hồ sơ của phía Philippines yêu cầu ṭa xác định các thực thể gồm đá Vành Khăn, đá Subi, đá Gaven, đá Tư Nghĩa (gồm cả đá Kennan), băi Cỏ Mây, băi cạn Scarborough, đá Gạc Ma, đá Châu Viên và đá Chữ Thập là “đảo” hay “đá”, hay là thực thể nửa nổi nửa ch́m, từ đó có thể khẳng định chúng có quyền có EEZ và thềm lục địa (đến 200 hải lư) hoặc lănh hải (đến 12 hải lư) hay không.
Ṭa trọng tài xác định rằng các thực thể nêu tên ở trên không phải là đảo, mà một số là đá và một băi nửa nổi nửa ch́m, v́ thế Trung Quốc không thể yêu sách vùng biển mở rộng đến 200 hải lư xung quanh các thực thể (mà họ chiếm đóng trái phép).
Quan trọng không kém, chương 6 trong phán quyết của ṭa cũng khẳng định rằng không có thực thể nào tại quần đảo Trường Sa là đảo và v́ thế chúng không được hưởng vùng biển mở rộng đến 200 hải lư.
Tuyên bố này của ṭa sẽ có tác động hết sức quan trọng đến với tất cả các bên tranh chấp khác trên Biển Đông.
Ở phạm vi quốc tế, đây là lần đầu tiên trong lịch sử án lệ của ṭa quốc tế, điều 121 UNCLOS về quy chế pháp lư đảo được giải thích và làm rơ.
Tất cả các phân tích hay lập luận pháp lư của ṭa sẽ tác động đến cách thức các quốc gia khác trên thế giới hiểu và áp dụng luật quốc tế.
Cụ thể như việc Ṭa trọng tài làm rơ các yêu cầu nêu trong điều 121 (3) như thế nào là “khả năng có đời sống kinh tế riêng” hoặc “duy tŕ sự sống của con người” sẽ cung cấp các hướng dẫn quan trọng để các quốc gia, không chỉ ở Biển Đông, giải thích các điều khoản nói trên, cũng như cách áp dụng chúng vào các thực thể khác trong thực tế.
Các quốc gia từ đó sẽ có một chuẩn mực pháp lư khách quan để áp dụng cho các thực thể khác tại Biển Đông nhằm xác định các vùng biển mà họ được hưởng.
Một vấn đề quan trọng khác mà phán quyết ngày 12-7 mang lại là việc khẳng định xu thế và vai tṛ của cơ quan tài phán Quốc tế trong giải quyết các tranh chấp phức tạp, bao gồm tranh chấp Biển Đông.
Đàm phán song phương - như Trung Quốc luôn đề xuất - vẫn được xem là một phương thức quan trọng trong quá tŕnh giải quyết các tranh chấp lănh hải - lănh thổ, nhưng điều đó không giới hạn quyền và sự lựa chọn của các quốc gia t́m kiếm các biện pháp khác nhau, ví dụ như các cơ quan tài phán quốc tế hay các cơ chế mang tính đa phương để giải quyết tranh chấp một cách ḥa b́nh.
Phán quyết mang giá trị pháp lư ràng buộc
Bất chấp sự vắng mặt của Trung Quốc tại ṭa, cũng như các lập luận phủ định “thẩm quyền” của Ṭa trọng tài hay cho rằng phán quyết của ṭa sẽ không có ư nghĩa ǵ với Bắc Kinh, Ṭa trọng tài khẳng định phán quyết của ṭa mang giá trị pháp lư ràng buộc với tất cả các bên và Trung Quốc là một thành viên của UNCLOS không là ngoại lệ.
Bác bỏ các yêu sách mơ hồ
Tuyên bố của ṭa về giải thích quy chế pháp lư đảo của điều 121 UNCLOS chắc chắn là một tiếng nói có thẩm quyền để bác bỏ các yêu sách mơ hồ về mặt pháp lư đang được một số quốc gia duy tŕ, cố ư hoặc vô ư, tại Biển Đông.
Một quyết định như vậy sẽ không chỉ chấm dứt tính hợp pháp của một số tuyên bố chủ quyền, mà c̣n ít nhất sẽ “giới hạn” lại tranh chấp ở một mức độ nhất định, tạo tiền đề để các quốc gia phát triển tiếp một phương thức giải quyết hay ít nhất quản lư tranh chấp tại Biển Đông một cách ḥa b́nh và đúng luật.
Therealtz © VietBF