Hệ thống tư tưởng nền tảng của chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) hiện nay đă hoàn toàn sụp đổ, nhưng nguyên nhân chủ yếu không phải do sự phát triển mạnh mẽ của mạng Internet, mà v́ 90% Đảng viên có ‘tín ngưỡng thứ hai’”Đảng cộng sản Trung quốc bên bờ vực thẳm
Trong quá tŕnh họ vùng vẫy tranh đấu nội tâm, chúng ta đă thấy được kết quả là 90% Đảng viên không thể tiếp tục tin vào tuyên truyền của ĐCSTQ. V́ thế “tín ngưỡng thứ hai” này cho thấy họ muốn bước vào con đường tự cứu chuộc, t́m lại tinh thần lương thiện.
Về vấn đề này, một câu nói thường được nhiều người dẫn ra để miêu tả tâm lư giới Đảng viên ĐCSTQ là “thân tại doanh Tào tâm tại Hán”. Câu nói này được khẳng định qua báo cáo điều tra cho thấy, có 67% cán bộ Đảng viên ĐCSTQ nghỉ hưu đă tham gia sinh hoạt cộng đồng có nội dung tôn giáo tín ngưỡng.
Sự thay đổi này dĩ nhiên không phải vấn đề nông nổi nhất thời, v́ trong thời gian gần 70 năm chịu ḱm kẹp của ĐCSTQ, những Đảng viên này hoàn toàn có khả năng nhận định chính chắn và đưa ra lựa chọn. Chắc hẳn lúc đầu, những con người giàu lư tưởng sống này cho rằng, tham gia ĐCSTQ th́ có thể đạt được mục tiêu vinh quang, vĩ đại, và có cơ hội “phấn đấu suốt đời”. Nhưng theo thời gian, cuối cùng họ nhận thấy mọi trải nghiệm của họ chỉ là những phong trào cách mạng “người đánh người” liên miên. Hậu quả của những phong trào đầy mùi máu và bạo lực này là đói nghèo, người chết khắp nơi.
Lư tưởng th́ cao thượng, nhưng thực hành lại toàn là tội ác giết người (trực tiếp hoặc gián tiếp), lư tưởng và hiện thực đầy mâu thuẫn. Sau nhiều năm, có người không nhịn được đă gào lên “chúng ta đă bị lừa…” Phải gánh vác “món nợ khổng lồ” với “80 triệu oan hồn” sau Cách mạng Văn hóa, những thành viên trung thành của ĐCSTQ ḷng dạ rối bời v́ thấy ḿnh bị kẻ ác lợi dụng. Đang trong lúc hoang mang, mọi người lại nghe câu khẩu hiệu chính trị “lấy phát triển kinh tế làm trung tâm”, vậy là ḷng hăng hái hy sinh v́ tổ quốc của các Đảng viên lại thêm một lần nữa bị lợi dụng, họ tự cảm thấy phải gánh vác trọng trách lịch sử “dân giàu nước mạnh”, ra sức thực hiện lư tưởng chính trị “phải làm cho một nhóm người giàu lên trước”.
Hiển nhiên, lư tưởng này là một kiểu lừa dối khác của ĐCSTQ. Vấn đề là “người giàu trước” không phải là nhân dân mà là những thành viên trong gia tộc của các cán bộ lănh đạo. Sau cải cách mở cửa 30 năm, nh́n từ kết quả “0,4% số người nắm giữ 70% tài sản” cho thấy, cái gọi là “kẻ giàu trước” không phải v́ mục đích xây dựng đất nước mà hoàn toàn ngược lại, kẻ giàu trước dựa vào bóc lột tài sản của nhân dân mà giàu. Cái gọi là “phát triển” không phải “v́ công” mà là “v́ tư”. Trong thế giới mê muội, duy ngă độc tôn, các tham quan Trung Quốc tận hưởng lạc thú cuộc đời bất tận, v́ tâm hồn bị kim tiền làm mục ruỗng nên ngày càng đi xa lư tưởng ban đầu.
Đến nay, sự xung khắc giữa lư tưởng và hiện thực khiến nội tâm hoàn toàn sụp đổ khi lư tưởng cao cả trở thành không tưởng, cũng là kết quả tất yếu khi tính người thường xuyên bị tính đảng áp chế, ḷng tham thường xuyên chiến thắng lương tri.
Tin theo những khẩu hiệu hô hào không thể giúp họ giải thoát khỏi những áy náy đau khổ trong sâu thẳm tâm hồn, v́ thế, với những người không muốn tự ḿnh khinh ḿnh, họ bắt đầu nhận thấy tín niệm mà họ thật sự cần là phải từ bỏ cái ác. Trong quá tŕnh họ vùng vẫy tranh đấu nội tâm, chúng ta đă thấy được kết quả là 90% Đảng viên không thể tiếp tục tin vào tuyên truyền của ĐCSTQ. V́ thế “tín ngưỡng thứ hai” này cho thấy họ muốn bước vào con đường tự cứu chuộc, t́m lại tinh thần lương thiện.
Từ con số 67% cán bộ Đảng viên thường xuyên tham gia hoạt động “có nội dung tôn giáo tín ngưỡng” mà nói, họ đă nhận rơ tính Đảng mà ĐCSTQ đề cập là cái mặt nạ lương thiện giả tạo, v́ thế họ muốn nương nhờ niềm tin vào thần thánh để t́m chân lư và thiện lương đích thực.
Vietbf @ Sưu tầm.