Câu chuyện kể về 2 gă ăn mày. Trong số họ có một người cao to, một thấp bé. Hai người họ thường xuyên đi ăn xin cùng nhau và thường đi qua một ngôi nhà giàu có nọ. Ông chủ nhà thường ném cho hai đồng tiền. Khi nhặt được tiền, người ăn mày cao to luôn nói lớn:
“Đa tạ ngài! Ngài có ḷng tốt như vậy nhất định sẽ được hưởng phúc, chúc ngài làm ăn đại cát đại lợi!”.
C̣n người ăn mày thấp bé th́ chỉ nói nhỏ nhẹ một câu:
“Tạ ơn Chúa!”.
Ban đầu, người chủ nhà không để ư đến câu nói của hai người ăn mày, nhưng dần dần về sau, ông cảm thấy tức giận: “Rơ ràng là ḿnh cho hắn tiền, hắn không thèm cảm ơn ḿnh mà lại đi cảm ơn Chúa, phen này phải cho hắn một bài học để hắn biết thế nào là cảm ơn ḿnh và thế nào là cảm ơn Chúa!”.
Nói rồi, người chủ nhà đi mua hai cái bánh ḿ nướng như nhau, về nhà ông rạch một chiếc bánh nhét vàng vào rồi phong kín lại giống như chiếc bánh c̣n lại, nh́n bề ngoài hai chiếc bánh không có ǵ khác nhau cả.
Hôm sau, hai người ăn mày đi qua, người chủ nhà ném chiếc bánh ḿ có nhét vàng cho người cao to và ném chiếc bánh c̣n lại cho người thấp bé rồi đắc ư: “Hôm nay ta cho ngươi biết cảm tạ ta và cảm tạ ơn Chúa khác nhau chỗ nào?”.
Ảnh minh họa
Nhận được chiếc bánh xong, người ăn mày cao to thấy chiếc bánh của ḿnh nặng nên hơi nghi ngờ: “Chiếc bánh này sao lại nặng thế nhỉ, chắc chắn nó không ngon bằng chiếc bánh kia rồi, ḿnh phải đổi mới được”.
Thế rồi, cậu ta quay sang nói với người ăn mày thấp bé: “Này! Anh đổi chiếc bánh ḿ đó cho tôi đi, tôi thấy anh thấp bé như vậy nên ăn chiếc bánh nặng hơn này, chắc chắn bên trong có nhiều nhân đó!”.
Người ăn mày không chút do dự liền vui vẻ đồng ư ngay v́ nghĩ đó là sự an bài của số phận.
Hôm sau, người ăn mày thấp bé không đi ăn xin nữa mà về quê lập nghiệp và thay đổi cuộc đời, c̣n người ăn mày cao to th́ vẫn phiêu bạt ăn xin.
Chủ nhà gặp anh ta liền hỏi: “Ngươi đă ăn hết chiếc bánh ḿ hôm qua chưa?”.
Người ăn mày cao to trả lời: “Dạ tôi ăn hết rồi thưa ngài!”.
“Thế vàng trong chiếc bánh đâu rồi?”
“Vàng nào?”
Người ăn mày lúc này mới ngớ người, anh ta nói với vẻ tiếc nuối: “Th́ ra chiếc bánh nặng là do bên trong có vàng ư? Tôi lại tưởng chiếc bánh bị lên men nên đă đổi cho anh bạn kia rồi! Thảo nào tôi không thấy anh ta đi ăn xin cùng nữa!”.
Người chủ nhà lúc này mới hiểu ra sự khác nhau giữa hai câu nói cảm ơn ḿnh và cảm ơn Chúa. Việc làm ngớ ngẩn này đă khiến ông tỉnh ngộ ra rằng, người ăn mày cao lớn luôn cảm ơn ḿnh là v́ hắn có ḷng tham vô đáy, muốn nịnh bợ để được ông cho ăn nhiều hơn; c̣n người kia luôn b́nh tâm với những ǵ ḿnh nhận được, không ḷng tham nên mới cảm ơn Chúa.