Trước đây, tôi rất sợ cô đơn. Cả cái loại cô đơn khi ở một ḿnh hay cô đơn khi giữa chốn đông người đều khiến tôi sợ đến phát khiếp.
Tôi sợ phải ở một ḿnh trong pḥng kín bởi chẳng có cách nào ngăn cản những suy nghĩ mà tôi đang chạy trốn ùa về bám lấy tôi. Rồi tôi sợ cái cảm giác cô đơn lạc lơng giữa đám đông, khi mọi người vui vẻ cười đùa c̣n tôi th́ hoài nghi tất cả và thu ḿnh vào cái vỏ bọc an toàn của bản thân. Tôi sợ, rất sợ cô đơn.
Sau này, nỗi sợ hăi đó dường như không thuyên giảm khi tôi bắt đầu khóc v́ cô đơn. Nếu như trước đây tôi chỉ bó gối nh́n vô thức vào khoảng không trước mặt rồi suy ngẫm và dằn dặt th́ nay tôi lại bật khóc với nó.
Nếu trước đây tôi chỉ cảm thấy chút lạc lơng giữa đám đông th́ dạo này, giữa chốn đông vui và người người cười nói, tôi thấy khóe mắt ḿnh cay cay và có giọt nước lạ lăn trên má.
"V́ sao?" - tôi tự hỏi chính ḿnh rồi bắt đầu đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho cảm xúc hay cho số phận nhưng dường như tất cả mọi lư do tôi viện ra đều chỉ là vỏ bọc cho cái lư do lớn nhất là một niềm tin vỡ vụn và một trái tim sứt mẻ v́ đau thương.
Phải chăng ẻ chia nhiều hơn rồi mọi cảm giác trống trải sẽ được lấp đầy và cô đơn sẽ tan biến?
Hóa ra, v́ bản thân tổn thương nên ta thường có cảm giác hoài nghi và lạc lơng. Có ích ǵ đâu khi xung quanh đông người nhưng ḷng ḿnh không mở, có ích ǵ đâu khi bản thân cần một khoảng lặng mà trái tim th́ quá nhiều điều để thổn thức trong cái khoảng không trầm lắng ấy. Cứ thế, ôm một vết thương và loay hoay với nó chỉ khiến bản thân tôi cảm thấy cô đơn đến cùng cực.
Phải làm sao đây? Tôi lại tự hỏi chính ḿnh. Có phải chỉ cần mở ḷng ra, yêu thương nhiều hơn, mỉm cười nhiều hơn, sẻ chia nhiều hơn rồi mọi cảm giác trống trải sẽ được lấp đầy và cô đơn sẽ tan biến?
Có phải chỉ cần tắt máy tính đi, mang dép vào và bước ra đường với nụ cười thật tươi và tấm ḷng rộng mở th́ b́nh yên sẽ t́m đến, sẹo sẽ liền da và đau thương sẽ thuộc về dĩ văng? Có phải chỉ cần như vậy không, để ta có thể thốt lên: Cô đơn ư! Sao phải sợ?
Yến Mèo
Ione