Những ngày đầu đến giảng đường đại học, hễ nh́n thấy “con nhỏ” nào đến trường bằng chiếc xe đạp cũ rích, trang phục áo sơ mi, mang đôi dép ṃn đế... tôi và nhóm bạn thân ở thành phố cùng liếc mắt cười khinh “đúng là ở nhà quê mới lên”.
Minh họa: Văn Nguyễn
Mỗi lần nghe giọng nói đặc sệt miền Trung của “nó” là cả bọn lại được dịp cười phấn khích, rồi thi nhau nhại giọng, trêu chọc. Trong mắt chúng tôi, những đứa có hộ khẩu ở thành phố, quần áo hợp thời, kiểu tóc sành điệu, th́ “con nhỏ” ấy đối với chúng tôi chẳng là ǵ...
Hết học kỳ 1, “con nhỏ” ấy đạt điểm sơ kết cao nhất lớp và được nhận học bổng toàn phần của trường trong năm đầu tiên. Thế là không ai nói với ai, chúng tôi đă phải nh́n “nó” bằng ánh mắt khác: khâm phục. Cách gọi “nó”, “con nhỏ” cũng chẳng c̣n tồn tại.
Càng ngưỡng mộ và trân trọng hơn khi biết được bạn ấy có hoàn cảnh khó khăn, ngoài giờ đến lớp phải mưu sinh với đủ mọi nghề để có tiền ăn học. Vậy mà vẫn nỗ lực vượt qua tất cả để học giỏi. Chúng tôi thấy xấu hổ vô cùng.
Phan Nguyễn Minh An
TN