Từ Tiểu Bang Washington đến, nhân Lễ Độc Lập của Hoa Kỳ (July 4) tôi được chiến hữu Triệu Hà cùng khóa 6/69 Thủ Đức mời tham gia Buổi Diễn Hành. Từ 7 giờ sáng anh em chúng tôi đă tập trung để cùng đến địa điểm hành lễ, dù măi tới 10 giờ mới bắt đầu, nhưng kinh nghiệm cho biết nếu không đi sớm sẽ rất khó vào v́ kẹt xe và cũng không c̣n chỗ đậu xe.
Cali Today News - Chiến hữu Triệu Hà cho biết buổi diễn hành này quy tụ khá đông anh em cựu quân nhân các quân binh chủng QLVNCH và nhiều đoàn thể Người Việt Tị Nạn CS, năm nay đặc biệt đoàn Việt Nam sẽ trưng một lá đại kỳ (16’ X 24’) do 14 người mang, có lẽ đây là lá đại kỳ lớn nhất trong buổi diễn hành này. Tôi cũng nhận lời tham gia vào số 14 người căng cờ v́ thấy đây là một vinh dự và cũng là một bổn phận. Vinh dự v́ tôi là một cựu chiến sĩ QLVNCH từng chiến đấu với bao nhiêu đồng đội, đổ máu để bảo vệ lá cờ này cho đến phút cuối cùng và bổn phận của tôi là phải làm sao để lá cờ này sống măi với dân tộc Việt Nam, bất chấp những thủ đoạn của bọn Việt Cộng nhằm bôi lọ chính nghĩa của chúng ta với lá cờ, để hậu thế tiếp nối được ư chí của chúng tôi mang lại độc lập cho nước nhà, tự do no ấm cho toàn dân.
Tôi hơi bị hụt hẫng khi thấy số người tham dự chỉ khoảng hơn 100, với dân số người Việt chỉ riêng tại thành phố San José này đă xấp xỉ 100,000 chưa kể các vùng phụ cận vậy mà chỉ có một số người quá khiêm tốn như vậy, tỉ lệ 1/1,000 - cứ 1,000 người mới có 1 người tham dự, con số thật đáng buồn khi San José luôn là tuyến đầu chống cộng của Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn trên toàn Thế Giới, buồn hơn nữa là số anh em cựu quân nhân QLVNCH ở đây cũng rất đông, cả trên chục ngàn, nhưng lại quá ít người tham gia vào sự kiện trọng đại này.
Thỉnh thoảng có dịp đi uống cà phê với bạn hữu, thường th́ hay gặp nhau tại Càphê Paloma trong khu Grand Centery Mall tôi thấy rất nhiều chiến hữu ngày thường cũng mặc quân phục rất oai phong, kể cả những bộ quân phục rằn ri một thời oanh liệt của các binh chủng kiêu hùng bậc nhất trong Quân Lực, tôi cũng đă gặp những bộ lễ phục, những bộ quân phục số 2 rất đẹp xuất hiện trong các buổi tiệc buổi hội kể cả các buổi picnic… Nhưng thật đau buồn, trong một sự kiện trọng đại như buổi diễn hành July 4 lại hoàn toàn vắng bóng! Sao vậy? Có phải những chiến hữu đó ngại “trưng diện” ngại “phô bày” nơi chốn đông người, hay giờ đó họ đang “bận đấu hót” với nhau ở các quán cà phê, hay v́ vướng World Cup mà không thể tham gia được?...
Ngược ḍng thời gian, chưa tới 10 năm trước khi nghị quyết Vinh Danh Cờ Vàng SCR-17 được chính thức biểu quyết chấp thuận, đồng bào Cali ta đă phải gian khổ một thời gian rất dài để tranh đấu với biết bao mồ hôi công sức và trí tuệ, chưa kể tốn kém về tiền bạc cho những buổi hội họp, những kiến nghị. Ai cũng biết rằng không phải tự nhiên mà có, tự nhiên Cờ Vàng của chúng ta được các thành phố lớn trong khắp nước Mỹ và rất nhiều nước trên toàn Thế Giới công nhận và vinh danh, mà phải trải qua một quá tŕnh vận động, phải đưa ra được, nói lên được chính nghĩa của chúng ta dưới Lá Cờ Vàng, và chúng ta cũng biết rất rơ rằng mỗi khi một thành phố hoặc một quốc gia nào trên Thế Giới ủng hộ chính nghĩa của chúng ta, vinh danh Lá Cờ Vàng của chúng ta là bọn CS Hà Nội lại điên cuồng tức tối phản đối, chúng dùng mọi thủ đoạn tuyên truyền kể cả lợi dụng những bọn “ăn cơm quốc gia-thờ ma cộng sản” làm công cụ để bôi bác, xuyên tạc, đánh phá. Và không phải dễ dàng để vượt qua những trở ngại đó để mang lại vinh quang cho Lá Cờ Vàng chính nghĩa của chúng ta.
Ở tiểu bang Washington cũng có một Ủy Ban Bảo Vệ Cờ Vàng, nhưng trong những lễ hội, những dịp để vinh danh Cờ Vàng trước quần chúng th́ không bao giờ thấy họ, rất nhiều đoàn thể cựu quân nhân cũng vậy, rất nhiều hội đoàn mang danh Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia cũng thế, h́nh như với họ việc tham dự những buổi diễn hành có Cờ Vàng là việc làm không cần thiết hoặc chính xác th́ không phải là việc của họ. Vậy chúng ta tranh đấu để làm ǵ, chúng ta đ̣i hỏi để làm ǵ trong khi chính chúng ta không biết vinh danh lá cờ của chúng ta…
Và ngày hôm nay, tại một thành phố gần như là Thủ Phủ số 2 của Người Việt Tị Nạn CS cũng lại như vậy, để tranh đấu cho nghị quyết vinh danh Cờ Vàng số SCR-17 có tới 120 người từ San José kéo về Sacramento ngày 25/05/2005 để thoi dơi cuộc điều trần trước ủy ban và để biểu dương tinh thần của Người Việt Tị Nạn Cộng Sản nhằm vinh danh Lá Cờ Vàng 3 sọc Đỏ. Khi đă được thỏa măn yêu cầu, lá cờ được vinh danh, Nghị Viên Dave Cortese và ông Thị Trưởng San Jose Gonzales đă trịnh trọng viết thư mời Cộng Đồng Việt Nam đến Ṭa Thị Sảnh để làm Lễ Thượng Kỳ VNCH trước tiền đ́nh ṭa Thị Sảnh lúc 6 PM ngày 03/06/2005. Sự kiện như c̣n in trong tâm trí mọi người về một ngày vinh quang và huy hoàng cho Lá Cờ Vàng tượng trưng cho Chính Nghĩa cho Tự Do-Dân Chủ của chúng ta, thế mà khi có dịp để vinh danh lá cờ trước mặt muôn người th́ những người đó ở đâu? Việc tranh đấu để vinh danh lá cờ và việc trưng bày trước mắt mọi người lá cờ đó việc nào mang ư nghĩa thiết thực hơn, việc nào khiến lá cờ đi vào nhận thức của người khác hơn??
Xin được mượn một câu của Chúa Jesus Christ dạy môn đồ cho câu kết luận: “Các con như muối, nếu muối không mặn th́ dùng được việc ǵ? Các con là ánh sáng, không ai thắp đèn rồi lại để dưới gầm giường, nhưng là để lên chỗ cao để ánh sáng chiếu rọi”. Nếu chính chúng ta, những người từng phục vụ dưới lá cờ vinh quang không biết tận dụng những cơ hội để vinh danh lá cờ của ḿnh th́ thiết nghĩ chẳng ai làm thay chúng ta được. Xin đừng nghĩ rằng, “chẳng có mợ chợ cũng đông” để rồi né tránh bổn phận và trách nhiệm của ḿnh với hậu thế.
Tư Kiên
Trinh Sát 24 BĐQ