GiadinhNet - Hưng không thể lắng nghe được, không thể tiếp thu được, không thể thấy được “sự thật”. V́ sao ư? V́ Hưng đă nghĩ “ḿnh vĩ đại” mất rồi.
Trước cơn băo truyền thông đang nhắm đến ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, tôi xin được có đôi lời về thế thái nhân t́nh thế này:
Mới đây Hưng có nói “chó cứ sủa và đoàn người cứ đi”, ám chỉ rằng truyền thông cứ việc chỉ trích, c̣n Hưng vẫn cứ là “ông Hoàng nhạc Việt”. Liệu Hưng có được b́nh thản và “ngông” như cách Hưng nói không?
Tôi khẳng định rằng không.
Cách nói của Hưng chỉ là một sự che đậy những khó chịu và bất an trong ḷng.
Là con người, không ai bị đánh mà không cảm giác đau, không ai bị chửi rủa mà lại không cảm thấy tê tái nơi cơi ḷng. Chỉ trừ những bậc chân tu đă đắc đạo đến hàng thánh rồi mới có thể b́nh thản, an nhiên tự tại trước những va đập và băo táp của cuộc đời.
Hưng chỉ là một con người. Bất an, khó chịu là lẽ đương nhiên Hưng không thể tránh được. Đó là chưa nói, sau vụ scandal này, “sự nghiệp” của Đàm Vĩnh Hưng có thể sẽ bị tổn hại, có thể sẽ không được “lẫy lừng” như trước, có thể sẽ “xuống dốc không phanh”, có thể sẽ là “mất mát”...Nhưng ngược lại, Hưng cũng có thể trở nên “nổi tiếng” hơn, “hot” hơn, “gặt hái” được nhiều hơn…tùy vào sự bày đặt của “thời thế - thế thời".
Thôi không bàn đến những điều chưa xảy ra mà hăy nh́n vào hiện tại. Hiện tại của ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng chính là việc đối mặt với cơn băo chỉ trích của dư luận. Hưng đang từ một “ông hoàng nhạc Việt” bị rớt thảm hại xuống hạng ca sĩ loại C, ca sĩ hát lót”. Không những vậy qua sự ứng xử của Hưng, phần đông đă nh́n nhận Hưng như một người “thiếu văn hóa”, một kẻ “chợ búa” và “ngông cuồng”…
Hưng không phải là người vô cảm, Hưng càng không phải là thánh…nên chắc chắn Hưng không thể tránh được những khổ đau, dằn vặt khi truyền thông đang “bóc trần bản chất của Hưng”. Ai khổ đau th́ cũng đều đáng thương. Thế nhưng cơn băo này là do Hưng gây nên. Chính Hưng đă gieo nghiệp bởi sự thiếu khiêm hạ, kham nhẫn và ảo tưởng về ḿnh. Trong đạo Phật gọi đó là “bản ngă”.
Bản ngă của Hưng quá lớn. Bản ngă này một phần được nuôi dưỡng bởi sự dễ dăi, à uôm của làng âm nhạc nói riêng và của xă hội nói chung. Như một người con được cưng chiều, Hưng đă được xă hội tặng cho những danh xưng chưa cân xứng như “Ông Hoàng nhạc Việt”, hay “Mr Đàm”. Rồi hàng tá những giải thưởng (như Hưng đă dẫn chứng trong bức tâm thư gửi nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9) đă khiến cho Hưng tưởng ḿnh là “Đệ nhất thiên hạ”. Xét cho cùng, Hưng chỉ là con rối của truyền thông lá cải, là kẻ đáng thương mà thôi.
Bậc trí đón nhận lời khen tặng của đời một cách dè dặt chứ không vội vàng như Hưng. Lời khen như chén thuốc độc, như liều ma túy khiến ta dễ mê mẩn để rồi bị lệ thuộc vào nó, để rồi sẽ bị chính nó làm hại ḿnh. Hưng là một ca sĩ bước vào nghiệp hát xướng và may mắn gặp thời “loạn lạc” mà thành công.
Để công bằng, nên công nhận Hưng có chất giọng đặc biệt, phong cách tŕnh diễn lạ và gương mặt khá ấn tượng. Loại trừ tâm lư đám đông th́ không ít người thích nghe, thích xem Hưng hát thực sự. Chúng ta tôn trọng gu thẩm mĩ của bất cứ ai, dù ở tŕnh độ nào.
Thế nhưng để nhận xét về chuyên môn, về tŕnh độ, về tài năng th́ chỉ những người trong nghề mới có thể đánh giá được. Nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9, vị nhạc sĩ gạo cội của nền âm nhạc Việt Nam đương đại, là người có uy tín trong nghề, là "người thầy" của những ca sĩ như Hưng. Vậy th́ khi nghe "Thầy" nhận xét th́ "tṛ" cần phải lắng nghe để biết ḿnh hay ở đâu, dở ở chỗ nào...để c̣n hoàn thiện. Nếu Hưng cầu tiến, nếu Hưng thấy ḿnh chỉ là “hạt cát” trong cuộc đời này th́ Hưng phải cảm ơn những lời phê b́nh thẳng thắn như lời nhận xét của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9.
Nhưng Hưng không thể lắng nghe được, không thể tiếp thu được, không thể thấy được “sự thật”. V́ sao ư? V́ Hưng đă nghĩ “ḿnh vĩ đại” mất rồi.
Nói cái “ta”, cái “bản ngă” của Hưng quá lớn là v́ vậy. Khi “bản ngă” quá lớn th́ một bài học về sự khiêm hạ là cần thiết với Hưng. V́ thế, cơn băo chỉ trích này sẽ là “liều thuốc đắng dă tật”, sẽ giúp Hưng trưởng thành hơn, chín chắn hơn và thấy ḿnh “nhỏ bé” hơn trong cơi vô thường này.
Mạc Vi