Cảm xúc dâng trào khi đồng chí Nguyễn Tấn Dũng gặp lại người đồng chí, đồng đội năm xưa sau 24 năm bặt tin tức.
Tôi có gặp Thủ tướng Dũng một lần dịp động thổ nhiệt điện Vũng Áng (Hà Tĩnh) và ấn tượng về câu nói của ông lúc đó: “Hà Tĩnh rất giàu truyền thống cách mạng, nhưng kinh tế th́ rất nghèo”. Tôi ấn tượng v́ chưa ai nói như thế, nghĩ như thế.
Trước đó, tôi xúc động khi ông mới lên chức vào Vinh quê tôi t́m gặp cho được người đồng đội cũ và thăm nhà anh ấy với bao t́nh cảm sâu sắc.
Rồi một lần anh Trương Đ́nh Tuyển (bộ trưởng) mời tôi uống rượu với anh Tư Kiên (thượng tướng, Anh hùng lực lượng vũ trang), và tôi nghe anh Tư Kiên kể là đă chở thương binh Ba Dũng bằng cối giă gạo (làm bằng gốc cây mù u) giữa rừng U Minh Hạ. Tư Kiên c̣n nói “Tôi thấy anh Dũng một tay ôm súng, tay kia ôm bắp chân máu chảy ướt đẫm ống quần”. Người lính thế hệ chúng ḿnh là thế đó. Tôi cảm động lắm.
Hôm 19/6 có người trong đoàn anh Tư Sang từ Trung Quốc điện cho tôi bảo đă có danh sách 20 blogger có thể bị bắt. Tôi nói vui: Bắt hết nhân dân đi, xem họ sống với ai.
Hôm qua, tôi xem một Video clip thấy một bà mẹ Anh hùng cầm cây gậy chống ngồi trước cửa nhà cản xe xúc nhà mẹ. Tôi ấn tượng về cánh tay nổi gân của một thanh niên dành chiếc gậy của Mẹ, và Mẹ cố giữ lại cây gậy chống. Và tôi đă khóc. Tôi nghĩ, nếu Thủ tướng biết chuyện này chắc ông cũng khóc.
Tôi không muốn Thủ tướng khóc. Năm 1978 Thủ tướng Phạm Văn Đồng đă khóc khi họp với các Bộ trưởng, v́ dân không đủ ăn; và tôi đă viết câu thơ: “Nước mắt không thể thay mưa ngày nắng hạn”. Bài thơ sau đó được tạp chí Văn Nghệ Quân Đội chọn là “bài thơ hay nhất trong năm”.
Tôi viết bài này không có mục đích làm Thủ tướng Ba Dũng khóc, nhưng ông nên biết h́nh ảnh bà Mẹ anh hùng đang không khóc trước những người Nhà nước đang thi hành “công vụ” cưỡng chế Mẹ như thế nào qua Video clip hôm qua. Nếu Thủ tướng bận nhiều th́ tôi cũng muốn ông dành mươi phút xem Video clip này để có cách thương dân hơn, như ông đă thương những “ân nhân” của ḿnh thời chiến tranh.
TTXVA