(Dân trí) - Người nữ hướng dẫn viên lấy vé xem Arirang cho Hunter là h́nh ảnh của tầng lớp thượng lưu ở Triều Tiên, tầng lớp cao nhất trong 3 tầng lớp xă hội, trên tầng lớp công nhân và nông dân.
Một nhà ga tàu điện ngầm rộng lớn ở B́nh Nhưỡng.
Hunger cuối cùng đă tới được B́nh Nhưỡng sau 2 lần cố gắng t́m cách vào Triều Tiên. Ông được một công ty lữ hành Anh sắp xếp cho chuyến đi 9 ngày vào tháng 8/2011. Lần trước đó, khi đăng kư là phóng viên ảnh, ông đă bị từ chối. “Tôi đă làm đơn xin tới sứ quán Triều Tiên ở London và có cuộc gặp rất tích cực với một thư kư. Nhưng cuối cùng ông ấy lại nói là tôi không được chập nhận”, Hunter cho hay.
“Họ muốn đảm bảo rằng bạn chỉ thấy và chụp những ǵ họ muốn bạn thấy”, Hunter cho hay, giải thích v́ sao khách du lịch lại phải bỏ điện thoại di động và một số máy quay ở Bắc Kinh trước khi lên những chiếc máy bay Nga của hăng Air Koryo. Ngoài ra, cũng có một hướng dẫn viên du lịch khác, mà nhiệm vụ của người này phần lớn là giám sát người trong đoàn có chụp trộm bức ảnh nào hay không.
“Có một số loại camera trông không tiên tiến như vẻ bề ngoài của nó”, ông cho hay, khi được hỏi về loại thiết bị ông có thể chụp được những bức ảnh rất rơ nét về Arirang. Tuy nhiên ông không cho biết chi tiết thêm.
Người nữ hướng dẫn viên lấy vé xem Arirang cho Hunter là h́nh ảnh của tầng lớp thượng lưu ở Triều Tiên, tầng lớp cao nhất trong 3 tầng lớp xă hội, sau tầng lớp công nhân và nông dân.
“Bạn sẽ không thấy cô ấy xa lạ nếu cô ấy ngồi đây”, Hunter cho biết trong cuộc trả lời phỏng vấn ở một quán café ở London. “Cô ấy nói tiếng Anh trôi chảy, mang túi xách hàng hiệu và có điện thoại di động”.
Miêu tả của Hunter về người hướng dẫn viên khách xa với người Triều Tiên mà các tổ chức nhân quyền quốc tế đưa ra: sống bằng 395 gram ngô phân phối mỗi ngày, khiến họ bị suy dinh dưỡng và khiến chiều cao trung b́nh của người Triều Tiên thấp hơn các nước châu Á khác 10-12cm.
Thậm chí những nhu yếu phẩm cơ bản hàng ngày của những người ở Hồng Kông hay London cũng nằm ngoài tầm với của hầu hết người Triều Tiên, ngoại trừ “những người trung thành” với chế độ.
“Ở B́nh Nhưỡng, khách du lịch có thể đi tàu điện ngầm. Những hành khách đi cùng với bàn đều thuộc tầng lớp trung thành và thượng lưu”, Hunter cho hay. Ông miêu tả những hành khách trên tàu trông “lịch lăm trong áo sơ mi trắng, ca vat và quần xanh”.
Họ cũng đeo huy hiệu thể hiện cấp bậc khác nhau trong tầng lớp thượng lưu.
Vậy những người khác, thuộc tầng lớp công nhân và nông dân ở đâu? “Bạn sẽ không thấy họ ở B́nh Nhưỡng. Họ sống ở vùng quê”, ông nói.
Hunter vẫn t́m cách thu giữ được h́nh ảnh loáng thoáng về một Triều Tiên nghèo đói khi đi trên tuyến xe buưt được giới chức trách sắp xếp. “Khi chúng tôi đi quanh bằng xe buưt, tôi thấy những người công nhân cắt cỏ dọc bên đường”, ông nói. “Họ dùng kéo cắt, bởi họ cần phải dùng cỏ để thêm vào bữa ăn của ḿnh”.
Thức ăn cũng là điều khiến Hunter thấy đau ḷng. Ông cùng với những khách du lịch khác được phục vụ một loạt các món ăn ngon ở một nước mà các nhóm nhân quyền cho rằng người dân đang bị đói nghiêm trọng. “Tôi được thết một số món ăn ngon nhất châu Á từ trước tới nay…so với các món ăn châu Á ở London”, Hunter cho hay và thừa nhận yêu thích món ăn châu Á nhiều tới nỗi ông có thể “ăn 3 bữa một ngày trong suốt phần đời c̣n lại.” Hunter quả quyết “Họ đối đăi với tôi như thượng đế.”
Theo Hunter, các bữa ăn, giống như món ăn của người Hàn Quốc và luôn luôn tuyệt vời, thường gồm ḅ, ḿ lạnh và kim chi. Thức ăn được cho là nhập khẩu từ nước Trung Quốc láng giềng.
Tuy nhiên, chỗ ở lại không mấy hiện đại. Hunter ở khách sạn Koryo, nổi tiếng là tốt nhất ở B́nh Nhưỡng. “Nó giống như những khách sạn tôi ở trong thời kỳ Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc”, Hunter cho hay. Ông đă làm nhà sản xuất kiêm phóng viên đưa tin từ Trung Quốc trong suốt 10 năm Cách mạng văn hóa, trước khi nó kết thúc vào năm 1976.
“Khách sạn có nguồn điện riêng bởi việc cung cấp điện ở Triều Tiên lại là một vấn đề. Tất cả các đèn đường đều bị tắt vào ban đêm. Tất cả ch́m trong bóng đêm đen”, giống như lệnh giới nghiêm thời chiến.
“Tuyến đường cao tốc chính giống như đường băng ở sân bay, không có biển chỉ dẫn”, ông cho hay và cho biết thêm đường rộng tới nỗi “máy bay có thể hạ cánh bất kỳ lúc nào”.
Theo Hunter, bên cạnh chiến tranh, giới chức B́nh Nhưỡng cũng cảnh giác trước khả năng “mùa xuân Triều Tiên”, tương đương như cuộc nổi dậy “mùa xuân Ả rập” lật đổ các chính quyền ở Trung Đông và Bắc Phi. “Nông dân (Triều Tiên ngày càng có cơ hội biết về thế giới bên ngoài, nhờ công nghệ toàn cầu. Ở miền nam, mọi người có đài và có thể bật một số đài ở nước láng giềng Trung Quốc. Họ bắt đầu nhận ra có một cuộc sống khác ở bên kia biên giới, thế giới họ có thể thích sống,” Hunter nhận định.
Vũ Quư
Theo SCMP
Dantri