Tạp bút trữ t́nh
Vậy là tờ Người Việt Đông Bắc ra đời gần một năm. Nhân thể Optimal Physical Therapy Gym tổ chức Đệ Nhất Chu Niên cho cơ sở Vật Lư Trị Liệu - cũng khai trương vào ngày 1 tháng 6, 2012, thế là hai cơ sở cùng hợp tác tổ chức sinh nhật.
Càng tới ngày, áp lực công việc càng kinh khủng. Tờ Người Việt Đông Bắc bây giờ được nhiều tiếng ngợi khen là chuyên nghiệp, bài vở nghiêm túc, có nguồn gốc về phương diện thông tin.
Tuần qua, Người Việt Đông Bắc đă khai trương thùng báo riêng, sánh vai với các tờ báo tiếng Anh, tiếng Hoa, tiếng Tây Ban Nha trong vùng. Đây là một bước đi mới để h́nh ảnh báo chí Việt Ngữ trong vùng có tư thế vững vàng.
Trong thuật ngữ báo chí quốc tế, người ta phân biệt rơ ràng giữa báo và tạp chí. Phần lớn báo Việt Nam đều dùng mô h́nh tạp chí làm ấn bản. Sau nhiều lần cân nhắc về sự tiện ích của vấn đề quảng cáo qua mô h́nh tạp chí, rút cuộc tờ Người Việt Đông Bắc quyết định sẽ trung thành với mô h́nh báo chí. Thùng báo ra đời chính là một trong những xu hướng phát triển tích cực để đáp ứng nhu cầu độc giả qua hệ thống phân phối một cách đường bệ hơn.
Rồi đây, tờ Người Việt Đông Bắc sẽ là h́nh ảnh đáng tự hào của báo chí Việt Nam tại vùng Đông Bắc Hoa Kỳ.
Những thùng báo bằng sắt của Người Việt Đông Bắc được thiết kế và kỹ thuật hóa theo quy chuẩn công nghiệp.
Bên trong nó c̣n có luôn cả cái máy tính tiền bằng điện tử. Hiện nay, số tiền bán báo sẽ không thấm vào đâu so với tiền duy tŕ máy móc. Do đó nhiều tờ báo rút máy ra khỏi thùng hoặc thu tiền theo sở nguyện của độc giả. Độc giả
Người Việt Đông Bắc sẽ không cần bỏ tiền xu vào vẫn có thể mở được thùng lấy báo. Sau này nếu t́m được người quản lư các thùng báo, Người Việt Đông Bắc mới gắn máy vào.

Việt Tân thân hữu: Hoàng Tứ Duy và Hồng Thuận bên cạnh thùng báo đầu của tờ Người Việt Đông Bắc. H́nh chụp hôm mồng 10 tháng 5, 2013 tại Eden Center, Falls Church, VA.
Việc lắp đặt các thùng báo cũng là công việc gian nan mang tính cơ bắp. Tôi có mười cái hoa tay trên mỗi ngón tay. Có cái tṛn như tựa ṿng khâu, có cái tṛn như hạt nếp. Cái nào cũng xoáy h́nh ốc. Có người bảo là có hoa tay th́ chỉ nên làm nghề cầm bút là thích hợp nhất. Thế là tôi bị ám ảnh bởi câu nói này mà chuyển sang nghề viết lách.
Tập tành viết lách một lúc rồi chuyển sang viết báo. Lúc đầu chỉ là nghiệp dư, sau thành nghiệp vụ. Thế rồi bây giờ phải chịu trách nhiệm luôn cả một tờ báo lớn. Công việc quá nặng nề về tinh thần cũng như thể lực. Tuần qua, với phong cách “trói gà không chặt” mà phải bưng bê ốc vít đặt những thùng báo kia là công việc ngoài sức. “Thế mà ḿnh cũng làm được!” Từ cầm bút chuyển sang cầm búa chỉ trong một khoảnh khắc để cho diện mạo của tờ báo được nâng cao.
Câu chuyện quảng cáo trên Người Việt Đông Bắc

Anh Lê Thành, chủ hăng Luraco là một trong những thân chủ đầu tiên giúp cho Người Việt Đông Bắc thiết lập nền tảng truyền thông quảng cáo.
Số là lúc tờ báo mới ra đời, có hăng Luraco của anh em nhà Lê Thành, vốn là bạn bè tận t́nh giúp đỡ. Gần đây, tôi đă nhận lời giới thiệu cho sản phẩm ghế Massage iRobitics 6 của công ty Luraco mang tính “toàn tâm toàn ư” v́ sự hứng thú với sản phẩm “Made in USA” của Luraco. Anh Lê Thành cũng đă lên tận Philadelphia giới thiệu sản phẩm này và xác định Người Việt Đông Bắc là nhân tố tiền phong để Luraco mở rộng thị trường vùng Đông Bắc.
Đây cũng là vinh hạnh của tờ báo làm tăng giá trị của một sản phẩm trên thị trường hiện nay.
Nhân duyên vừa tới cũng do tính năng động kinh doanh anh Lê Thành đă thôi thúc tôi kiêm luôn việc làm “đạo diễn” cho đoạn phim quảng cáo của sản phẩm này trên đài SBTN, qua việc thuê người quay phim trong bối cảnh nhà thuốc Diễm Châu ở Philadelphia. Thật là hào hứng biết bao! Tôi cũng đă viết lời thoại, sắp xếp nội dung cho clip quảng cáo này. Chỉ cần 60 giây quảng cáo trên SBTN mà phải quay tới năm tiếng đồng hồ. Sự gian nan vất vả trong nghề truyền thông là điều có thực. Sau khi quay xong, Luraco lại c̣n yêu cầu t́m các nhân sự mang tính ngẫu nhiên trong để họ kư tên đồng ư cho mục đích quảng cáo mới được phát lên đài truyền h́nh. Thế là... tôi được hiểu thêm một góc cạnh về vấn đề quảng cáo chuyên nghiệp.
Chân trời mới lại diễn ra cho bộ phận quảng cáo sản phẩm trên Người Việt Đông Bắc.
Lại chuyện chiếc ghế Luraco
Nhưng chưa hết, thông qua quảng cáo trên Người Việt Đông Bắc, khách hàng ở Philadelphia đă mua ghế của hăng Luraco. Luraco hiện nay không có nhân sự ở Philadelphia thế nên Người Việt Đông Bắc lại bị bắt cóc bỏ dĩa. Chiếc ghế này quá to, khách hàng không tính trước cứ đinh ninh là ghế vào nhà được. Khi công ty vận chuyển UPS đưa ghế tới nhà, họ chỉ để ngoài sân tạo nên bối cảnh dở khóc dở cười. “Ai bảo, lúc mua ghế lại không chịu mua luôn dịch vụ lắp ráp.” Khóc.
Hôm 14 tháng 5, 2013, trong lúc ngồi viết báo th́ tôi lại nghe được hoàn cảnh tương tự là “ghế vào không lọt cửa.” Gặp ngay lúc ngặt người, mười phần phân vân, biết phải làm sao bây giờ?
Khách hàng tên là bác Toàn ở hướng North Philadelphia, gọi nhà thuốc Diễm Châu trong hoàn cảnh “ông già cô đơn, ngă lăo vô lực.” Nhà thuốc Diễm Châu th́ toàn đàn bà con gái lúc khách hàng gọi đến... Hai bên đều nói với nhau như mếu, nhưng rồi biết phải làm sao? Không lẽ để ghế trên đường cho công ty rác tới xúc. Như thế th́ nhẫn tâm quá!
Thế là tôi đành phải chở một chú em lái xe tới. Hai anh em lăn lộn thật vất vả. “Cửa nhỏ quá bác ơi! Có nhiều thứ cửa nhỏ c̣n vào được chứ sắt thép nó có nguyên tắc cốt lơi làm sao mà nhấn vào như kiểu cao su được chứ!”
Tôi và chú em phải ốc vít tháo cửa, tháo rời luôn cả bộ phận máy móc, các ống hơi, dây điện trong chiếc ghế Luraco. Tôi thầm nghĩ: “Rủi mà sơ xuất một tí, ghế nó đè lên người chắc là chết quá!”

Chương tŕnh quảng cáo trên SBTN do Người Việt Đông Bắc “đạo diễn.” Trong h́nh Dược Sĩ Diễm Nguyễn (Nhà Thuốc Diễm Châu bên trái), người chủ tŕ Lê Mạnh Hùng (Người Việt Đông Bắc), và chị Trina Nga Vơ (Nhà Thuốc Diễm Châu) lần đầu tiên thu h́nh cho một chương tŕnh quảng cáo trên TV.
H́ hục một hồi, ghế vào được nhà trong t́nh trạng cơ phận phân rời. Tới nước này rồi, tuy mừng nhưng không thể nào vui. Ghế nằm một đống không chạy được th́ chẳng khác nào là đồ phế liệu. Trong ánh mắt bác Toàn vẫn hiện ra một sự băn khoăn nào đó không nói nên lời.
Tôi đă ghét chuyện ốc vít, ống hơi, các sợi dây điện tử lúc làm về máy móc trong công nghiệp trước đây. Tôi đă chạy trốn công việc này để sau này “đời không hối tiếc” là được làm những thứ ḿnh thích. Tôi chạy theo giấc mộng “mười ngón hoa tay” để không sờ vào những thiết bị sắt thép khô cứng. Nhưng rồi, tháo ra th́ phải gắn lại chứ không lẽ lại ra về. Vật lộn ốc vít một hồi nữa th́ ra tay nghề cũng c̣n cao, chiếc ghế Massage iRobotics phục hoạt chức năng của nó. Bên cạnh tay cầm c̣n có cả giá để bia rượu nước uống, trên đầu lại được nghe tiếng nhạc giao hưởng dịu êm. Bác Toàn miên man hưởng thụ hạnh phúc mà quên mất năm tiếng đồng hồ lo toan vật lộn.
Thành quả lao động của tôi lại hiện ra trước mắt.
Một năm trôi qua biết bao nhiêu lo lắng tất bật từ thể chất đến tinh thần. Lúc tờ Người Việt Đông Bắc ra đời biết bao nhiêu thế lực nhảy vào chụp mũ cộng sản này nọ. Nhiều người quen biết lâu ngày cũng vờ lánh mặt làm ra vẻ ta đây kiên tŕ ở một góc cạnh nào đó về mặt lư tưởng. Nhưng vàng thật là vàng thật. Những thế lực chụp mũ xấu xa bây giờ chỉ c̣n nước ch́m khuất vào bóng tối.
Phía trước là bầu trời, là t́nh cảm độc giả, là t́nh cảm bạn bè và vận hội tươi mới nở ra như muôn hồng ngàn tía.
Với cá nhân tôi, tờ Người Việt Đông Bắc mở ra cả một chân trời. Đó là một sự kiên tŕ lao lực để tạo nên một phương tiện kết nối, một sản phẩm văn hóa về mặt truyền thông và được thừa nhận.
Trước thềm kỷ niệm đệ nhất chu niên, thay mặt tờ báo, xin chân thành cám ơn độc giả luôn luôn t́m đọc báo và ủng hộ tờ Người Việt Đông Bắc trong những ngày sắp tới.
Trần Đông Đức / Người Việt