Bạn đă nghe câu 'thà khóc trong BMW c̣n hơn cười sau xe đạp' chưa? Vợ
chồng tôi cũng từng phát khóc trên con BMW đỏ chót giá hơn 200 triệu
đồng.
Ngay từ thời nói ră họng mới được thằng bạn cho mượn cái xe Honda Cup 50 kim vàng giọt lệ đón bạn gái đi ăn kem, để rồi phải hít khói của cái gă con nhà giàu đi xe bốn bánh, tôi đă thề sau này sống chết ǵ ḿnh cũng phải có cái ô tô. Ôi giấc mộng 17 năm của tôi.
Đun than tổ ong nuôi giấc mơ bốn bánh
Ra trường với cái bằng khá và con xe đạp cuốc đă tă tượi sau 5 năm chinh chiến, tôi nhét chiếc xe hơi láng coóng của ḿnh vào đáy sâu tâm tưởng, nơi nó bị đè bẹp dí bởi cái áp lực cấp bách: làm sao để kiếm được công việc và chiếc xe máy để đi làm. 10 năm sau, tôi lôi nó – chiếc xe hơi trong tâm tưởng ấy - ra lau hết bụi bặm và thổi cho nó phồng lên trở lại bằng hy vọng và khao khát. Lúc đó, với mục tiêu “1 vợ, 2 con, 3 tầng, 4 bánh”, tôi đă đạt 50%, tức số 1 và số 2. C̣n hai cái sau, tôi nghĩ cần phải linh hoạt. Để tậu được cái 3 tầng kia, trừ khi trúng số, tôi phải mất vài chục năm ky cóp nữa, lúc đó th́ dù sắm được 4 bánh cũng đă run tay mất rồi, c̣n lái sao được. V́ vậy cái số 4 cần phải đưa lên trước, nếu không muốn cuộc đời này chỉ dừng ở số 2. Để bước đầu hiện thực hóa kế hoạch, tôi âm thầm đi học lái.
Tôi đề xuất với vợ mua ô tô vào 7 năm trước khi tiền tiết kiệm đạt con số 100 triệu đồng. Vợ tôi nhảy dựng: “Anh có điên không? Vợ th́ nấu than tổ ong, đi xe cọc cạch, nhà cửa chưa có, mua ô tô rồi ở luôn trong đó chắc?”. Tôi phải phản biện ngay: “Này nhé, trời mưa, nóng, rét mướt, có cái ô tô có phải con ḿnh đi học đỡ ốm không, ngày thường đỡ phải hít khói độc ngoài đường không? Mẹ nó tha hồ mà mặc váy nhé. Lại c̣n năm vài lần chở chúng nó về chơi ông bà ngoại, rồi chở ông bà ngoại đi chơi, chả sướng à?”.
Khoảng một tuần sau, con Matiz si-đa đă chuyển hộ khẩu về nhà tôi. Cả đại gia đ́nh tranh nhau lên xe đi thử một ṿng hồ Tây, riêng chuyện tổ chức cho ai lên trước cũng đă vô cùng nhạy cảm: ông bà nội chắc chắn phải có suất, tôi là người lái, hai ông anh tôi cũng không dám bắt đợi chuyến sau. Thế là một vợ hai con của tôi mặt mày bí xị v́ xe nhà ḿnh mà không được đi trước. Mấy hôm sau th́ hai thằng nhăi lại lên mặt với các anh con bác nó về chuyện nhà nó có ô tô, gây ra một sự ngấm nguưt nho nhỏ giữa hai bà mẹ. Ngoài hai sự cố nhỏ đó ra th́ sắm bốn bánh là một sự kiện lớn giúp nhà tôi “lên đời”.
![](http://media12.baodatviet.vn/2012/10/02/C142909_ds02101220.jpg)
Được một năm, vợ tôi kết luận là bị tôi lừa: “Đón con mưa gió ư? Được mấy ngày mưa cần đón th́ anh hết bận nọ đến bận kia, rốt cục vẫn là em chở con bằng xe máy. Về nhà ngoại ư? Một năm được mỗi lần, có thuê xe cũng vài triệu là cùng. Trong khi đó mỗi năm em tốn đến mấy chục triệu tiền xăng dầu, gửi xe, chưa kể tiền sửa chữa đủ kiểu”. Quả thật, từ khi nuôi cái xe, ví của tôi thường xuyên xẹp lép, quỹ bia bọt xuống cấp thảm hại. Mà không bia bọt tụ tập với chiến hữu th́ cũng uổng cái xe. Thế mà khi vợ dẫn về một người muốn mua em Matiz của tôi với giá hời, tôi vẫn đau ḷng lắm. Nhưng tôi không đủ sức bảo vệ em nó.
Khóc trong xe BMW
Trải qua mấy năm với chục lần thuyết phục vợ mua xe khác mà chẳng ăn thua v́ tiền c̣n để làm việc khác chính đáng hơn, cuối cùng cơ hôi cũng đến khi tôi được thưởng dự án một khoản kha khá. Tôi lên mạng t́m xe cũ, rồi gửi cho vợ ảnh một chiếc BMW đỏ trông thật xinh đẹp và quư phái. Nàng không tiếc lời khen ngợi, có lẽ v́ yên tâm rằng xem chỉ để xem thôi chứ không sợ bị dụ chi tiền, bởi cái ngữ tôi tuổi nào mà dám mua BMW! Thế nên khi tôi bảo em xe này đang được rao 280 triệu đồng th́ nàng choáng toàn tập. Rồi nàng tiếc, rẻ thế mà không mua th́ phí quá c̣n ǵ. Hai đứa tôi gọi điện đi xem xe. Quả là hơi thất vọng v́ em nó bên ngoài không long lanh như trong ảnh. Thầm th́ một lát, chúng tôi chào về, lập tức ông chủ giữ lại: “Nh́n ông tôi biết ngay là người biết chơi xe và quư xe. Con xe này với tôi là vật kỷ niệm, giờ vợ tôi nó đ̣i mua xe mới, hết chỗ để nên phải bán. Bao nhiêu người hỏi mà tôi đă dám bán đâu, v́ chỉ muốn giao nó cho một người biết chăm sóc nó, sau này có điều kiện tôi c̣n chuộc lại. Thôi nếu ông lấy, tôi chỉ để 250 triệu thôi”.
Lần này th́ đến lượt bà xă thuyết phục thôi. Món khuyến măi làm mắt nàng sáng lên, nàng kéo áo tôi thầm th́: “Có cũ mấy th́ nó cũng là BMW. Mất có 250 triệu mà anh được ngồi hẳn BMW nhé. Xe hăng nổi tiếng th́ có cũ vẫn tốt. Mua đi”. Rồi nàng quay sang mặc cả, bớt được thêm 20 triệu. Từ Matiz về Wave Alpha rồi lên thẳng BMW, thật là một bước đại nhảy vọt. Cái cách vợ tôi vén váy bước lên “siêu xe” dường như cũng kiểu cách và đài các hơn, giống như một người đẹp ngồi cạnh đại gia.
Nhưng hóa ra chính chiếc BMW giá 230 triệu ấy mới là đại gia chứ không phải tôi. Nó phải gọi là lăo đại gia mới đúng. Mới về nhà tôi có ít bữa mà nó đă thể hiện rằng: chỉ có người ta phải hầu nó chứ nó không thèm hầu ai cả. 10 lần đi th́ 7 lần ́ ạch. Suốt ngày nó ốm đau đ̣i vào “viện dưỡng lăo”, mất cả đống tiền, đó là chưa kể nhiều món phụ tùng không mua được hoặc quá đắt so với chiếc xe. Nhục nhất là lần chúng tôi về quê ngoại, chiếc xe tao nhă chết máy nằm dí giữa đường, trong khi thợ ở quê chỉ quen sửa xe tải. Tôi đành gọi điện nhờ đồng nghiệp gọi thợ quen đến “cứu giá”. Lúc đó hai vợ chồng mới thấm thía, cái câu “Thà khóc trong xe BMW c̣n hơn cười sau xe đạp” không chỉ suy đồi về mặt đạo đức lối sống, mà c̣n sai cả về kỹ thuật nữa.
Sau vụ đấy, vợ tôi gào lên bảo tôi chuốc họa vào thân rồi kiên quyết đ̣i bán. Tôi rao măi, cũng đăng cái ảnh long lanh lên, khách nườm nượp đến xem rồi nguây nguẩy ra về. Thật không may, họ không mang theo vợ để tôi có thể làm hoa mắt bà ta bằng chiêu khuyến măi giảm giá. Cuối cùng, ông chủ garage mà tôi đă bao lần vét sạch ví để trả công chữa bệnh cho “lăo đại gia BMW” đề nghị mua lại nó với giá 40 triệu đồng. Tự dưng mất không gần 200 triệu, vợ tôi đời nào tự ăn thịt ḿnh như thế. Anh ta bèn đưa ra giải pháp: cứ để xe chỗ anh ta, lúc nào được giá th́ anh ta bán hộ, ăn hoa hồng. Và cụ BMW đỏ vẫn nằm ở đó từ bấy đến nay.
Vẫn là giấc mơ
Và cũng từ đó đến nay, khát vọng xe hơi của tôi càng lớn hơn bao giờ hết. Ngày ngày đọc về xe, tôi dám chắc từ giờ nếu đi mua, ḿnh sẽ không là con gà cho thằng nào vặt lông nữa. Tôi sẽ chọn được một con xe vừa đẹp vừa tốt lại vừa túi tiền cho mà xem, dĩ nhiên là nếu có tiền, giờ đây th́ đó mới là vấn đề (mà đă bao giờ không phải đâu nhỉ?). C̣n một vấn đề nữa là vợ tôi. Giờ th́ cứ nói đến xe cộ là nàng giữ chặt túi tiền, đừng ḥng đụng đến một xu.
Cứ dăm bữa nửa tháng, báo chí lại đăng một tin bóp nghẹt trái tim tôi, bởi chiếc xe ngày càng trở nên một giấc mơ hoang đường: nào đặt thêm các loại phí, nào tăng thuế, nào giá xăng tăng, phí cầu đường tăng… Đi làm đă 15 năm, tuổi đă sắp vào trung niên, thế mà chiếc xe của tôi như quả quưt lăn dưới gầm giường, càng với càng xa.
Chiều nay nhân vợ sai vào siêu thị mua cái túi đựng đồ lót để cho vào máy giặt, tôi thơ thẩn ở quầy đồ chơi, ngắm những chiếc xe hơi nhỏ đẹp đẽ, rồi tậu hẳn một cái có điều khiển từ xa giá 780.000 đồng. Về nhà, hai thằng con nhảy cẫng lên mừng rỡ, c̣n vợ tôi nh́n thấy giá dán trên hộp th́ ngồi phịch xuống sàn: “Anh hoang vừa chứ, tốn gần triệu bạc đi mua thứ này!”. Tôi mặc kệ mẹ con nó, lôi cái xe ra, lắp pin vào, ôm điều khiển lái nó chạy vèo vèo, vèo vèo, luồn lách qua vô số đồ đạc trong căn pḥng chật chội, không hề đâm phải lần nào.
Theo Xzone