Chúng tôi đă nghe, đă thấy những ǵ bạn trải qua, dù là chỉ phần nào trong chuỗi ngày 5 tháng ấy. Trói tay, cùm chân, quẳng lên sàn xe như một con vật! Một người đàn bà chỉ bị đưa đi “phục hồi nhân phẩm” thôi mà khiến họ phải dè chừng đến thế? Họ sợ điều ǵ?, sợ những người bạn của Hằng, sợ công luận hay sợ cả những ǵ đang sục sôi trong người phụ nữ ấy? Ấu trĩ, bệnh hoạn, càng hành xử vô nhân tính, tàn bạo bao nhiêu th́ những kẻ áp giải Hằng càng tỏ ra hèn nhác bấy nhiêu!
Ở rất xa, tôi vẫn cảm nhận được tinh thần bất khuất của bạn qua giọng nói, Hằng bảo, không thể lùi, chỉ có tiến. Hằng ơi, không thể lùi nhưng làm sao để tiến? Tự thiêu như những người Tây Tạng ư? Không, nhất định là không!.
Ở đất nước mà nhiều người dân đă bao năm quen với sự thờ ơ khi bát cơm của họ vẫn đấy, tầng lớp trung lưu c̣n mải mê với thăng thua trên sàn chứng khoán, bất động sản, các mệnh phụ phu nhân chỉ biết shoping, làm đẹp, các cậu ấm cô chiêu chán cảnh dư thừa, điên cuồng rú ga thí mạng trên đường phố... th́ một cây đuốc sống liệu có nghĩa lư ǵ?
Nối uất ức đắng cay của bạn cũng là của chung dân tộc này, khi ng̣i bút c̣n bị bẻ cong, nhân tâm bị bôi nhọ, công lư bị chà đạp trước vành móng ngựa...
C̣n nhiều lắm những tấm ḷng, như viên bác sĩ của trại, những đảng viên CS đă và đang thức thời, những dân thường không c̣n nghe và tin báo chí truyền thông nhà nước.. tất cả vẫn đang bên cạnh Hằng, người phụ nữ của mùa hè 2011, một mùa hè rực lửa, ngùn ngụt những tiếng hô “HS-TS là của Việt Nam!”
Tiếng súng Đoàn Văn Vươn và những cuộc nổi dậy của nông dân Văn Giang trong tương lai chắc chắn vẫn c̣n. Máu sẽ vẫn chảy, nhiều cuộc đời sẽ c̣n bị giam cầm…
Nhưng, khi ngư dân c̣n bị cướp bóc, nông dân c̣n chịu cảnh đất mất, nhà tan và nghĩa trang liệt sĩ biên giới c̣n bị cố t́nh "lăng quên" th́, những người như Hằng càng rất cần phải sống, sống để đi đầu, sống để chiến đấu, sống để c̣n làm ấm lại nhũng linh hồn liệt sĩ đă ngă xuống ở Gạc Ma, ở HS-TS và những địa danh nơi đứng đầu Tổ quốc.
Đất nước này rất cần những người như bạn Hằng ơi! Hăy sớm b́nh phục và tự tin bạn nhé. Cảm phục và mến yêu bạn, chúng tôi vẫn dơi theo.
Nguyễn Hồng Phi