Ai đến tại cửa hàng thời trang Ba La La (số 6 Ngọc Khánh) cũng ấn tượng trước cô chủ nhỏ xinh như búp bê, trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật 26. Dù nói tiếng Việt rất sơi, vẫn có thể nhận ra một chút ngọng nghịu, bởi cô chủ nhỏ không phải người Việt Nam. Cô mới rời quê hương Thành Đô (Tứ Xuyên, Trung Quốc) đến làm dâu Việt Nam được gần 4 năm. T́nh yêu với một chàng trai Việt Nam – Trương Cao Thành, một lưu học sinh ngành cầu đường tại Tứ Xuyên, đă đưa một mảnh đất xa lạ trở thành quê hương thứ 2 của Tôn B́nh.
Không phải dễ dàng để một người dám từ bỏ quê hương bản quán, gia đ́nh và những ǵ thân thuộc nhất để đến một vùng đất hoàn toàn xa lạ chỉ v́ t́nh yêu.
Chỉ t́nh yêu thôi vốn rất chông chênh. Nhưng t́nh yêu của Trương Cao Thành và Tôn B́nh đă được thử thách qua sống chết bằng trận động đất Tứ Xuyên, để họ nhận ra rằng chỉ cần được sống, được bên nhau, th́ không c̣n ǵ quan trọng nữa.
Trận động đất xảy ra ngày 18/5/2008, hơn 1 tháng trước khi Thành tốt nghiệp và 2 năm kể từ khi 2 người chính thức yêu nhau. Tâm chấn chỉ cách Thành Đô 70 km, nên chấn động vẫn rất khủng khiếp. Ai có trải qua động đất mới biết nó đáng sợ như thế nào.
Mọi thứ bỗng dưng sụp đổ. Mặt đất vốn vững chăi là thế dềnh lên như sóng biển, mỗi bước chạy đều cảm thấy như bị hụt chân. Mọi người đều hoảng loạn. Từ nhỏ tới lớn chưa từng biết thế nào là động đất, Trương Cao Thành vô cùng hoảng loạn.
Nhưng trong khoảnh khắc sinh tử đó, Thành có cơ hội kiểm chứng t́nh yêu dành cho Tôn B́nh, khi điều duy nhất anh nghĩ đến lúc đó là an toàn của người yêu. Thậm chí không nghĩ tới cả việc không biết ḿnh có sống sót nổi để về gặp bố mẹ hay không, tâm trí anh chỉ dồn vào người yêu đang c̣n trong vùng nguy hiểm.
Cuộc sống không thể viên măn đủ đầy như ḿnh muốn. Nhưng để có hạnh phúc lớn này bên chồng con, B́nh dám hi sinh cái hạnh phúc khác bé nhỏ hơn.
Ngay sau cơn chấn động khủng khiếp, vẫn c̣n những dư chấn, liên lạc bị cắt đứt hoàn toàn, không có bất cứ phương tiện nào để di chuyển. Bất chấp những cảnh báo nguy hiểm, Thành đi bộ cho đến lúc bắt được xe buưt đến chỗ B́nh làm – cách đó 20 km.
Chỉ khi nh́n thấy người yêu được an toàn, bao nhiêu gánh nặng mới được cất hết. Sau hôm đó, thành phố vẫn tiếp tục sống trong hoảng loạn v́ cảnh báo dư chấn. Người dân địa phương bảo động đất không đáng sợ bằng cảnh báo động đất.
Động đất chỉ một chốc là thôi, c̣n việc chờ đợi nó xảy ra khiến người ta sống trong lo âu nơm nớp. Có nhà không dám ở, mọi người đều phải t́m đến những băi đất trống để nằm. Không những thế, sau động đất, thời tiết c̣n thay đổi chóng mặt.
Đang từ cái nắng tháng 5, trời bỗng dưng trở lạnh, phải mặc áo bông. T́m được nhau rồi, 2 người không rời nhau nửa bước. Có đêm, Thành - B́nh nhập cùng đoàn sinh viên Đại học Tứ Xuyên ngủ trên sân trường.
Có đêm, 2 người cùng bạn bè, người thân thức trong vườn nhà Tôn B́nh, nói đủ thứ chuyện giời bể. Trải qua những ngày chờ đợi cái chết bên nhau, hai người đă biết t́nh yêu của họ không phải tṛ đùa.
Dù sau động đất, nhiều lưu học sinh lập tức khăn gói về nước, bố mẹ Thành cũng liên tục gọi điện sang giục con trai trở về, nhưng nghĩ đến Tôn B́nh, Thành trấn an cha mẹ rằng t́nh h́nh đă ổn và quyết tâm ở lại.
Tại quê hương Tứ Xuyên của Tôn B́nh, sau trận thiên tại khủng khiếp đó, có nhiều cặp đang từ yêu thương chuyển sang thù hận, và có những cặp thêm gắn bó không rời. Lúc cận kề cái chết, người ta không giấu nổi sự ham sống sợ chết.
Tàn nhẫn hơn cả hậu quả của động đất, là trong giây phút đó nhiều người vợ phải chứng kiến cảnh chồng ḿnh bỏ vợ bỏ con cốt cứu lấy bản thân. Dù họ đều c̣n sống, vết thương đó không bao giờ hàn gắn nổi.
Nhưng ngược lại, cũng có những người bất chấp tính mạng ḿnh v́ sự an toàn của những người thân. Sống sót qua thảm họa đó, không ǵ có thể chia cắt họ. Cuối năm đó, Tôn B́nh gật đầu theo Thành sang Việt Nam bắt đầu một cuộc sống mới. Trương Cao Thành trở thành người Việt Nam đầu tiên đến học và lấy vợ Tứ Xuyên.
Không biết một chữ tiếng Việt nào, mới đến Việt Nam du lịch một lần duy nhất, cuộc sống bắt đầu với B́nh không đơn giản. 4 tháng đầu, ngày nào cô cũng đến học tiếng tại Đại học Hà Nội. Khả năng ngôn ngữ của B́nh tiến bộ vượt bậc chỉ trong vài tháng đó, khiến thầy giáo hết sức ngạc nhiên.
Việc giao tiếp của B́nh đă trở nên dễ dàng hơn nhiều. Sau đó, đám cưới của họ được tổ chức trong sự chúc phúc của cha mẹ hai bên. Bởi biết t́nh yêu của họ không phải là thứ t́nh cảm đắm say bồng bột, nên gia đ́nh 2 bên đều ủng hộ.
Trương Cao Thành cũng đă phải mất nhiều thời gian để chứng minh ḷng chân thành với gia đ́nh người yêu. Cũng như các bậc phụ huynh khác, bố mẹ B́nh rất sợ Thành chỉ là người chỉ yêu qua đường. Là người nước ngoài, chẳng biết gia đ́nh, bố mẹ là ai, biết lấy ǵ để đặt niềm tin vào Thành?
Dần dần, bằng t́nh yêu thực sự, Thành chinh phục được bố mẹ bạn gái, được ông bà cưng không khác ǵ con đẻ. Ngược lại B́nh cũng vậy, gần 4 năm sống với bố mẹ chồng, cô chưa bao giờ để ông bà than văn 1 tiếng, cũng chưa bao giờ có khúc mắc ǵ.
Thông cảm với con dâu xa nhà, chỉ có gia đ́nh ḿnh là người thân, bố mẹ Thành yêu B́nh c̣n hơn con gái. Bố chồng thường rất chịu khó vào bếp mày ṃ nấu ăn, t́m những món hợp khẩu vị con dâu. Nếu B́nh có “trót” khen món nào ngon, th́ ông nấu liền cho cả tuần, ăn đến lúc cả nhà phát ngán phải kêu lên ông mới thôi.
Từ lúc xác định đưa vợ về Việt Nam sống, Thành đă biết sẽ có nhiều thử thách. Cũng có những lúc cả 2 người thấy sợ không chừng sẽ tan vỡ. Biết rằng vợ sẽ rất buồn, Thành mở một cửa hàng quần áo cho B́nh có việc để bận rộn, để bớt nhớ nhà.
Thế rồi hai vợ chồng đều để tâm vào đó, cố gắng làm cho thật tốt, đến giờ cửa hàng quần áo đă trở thành sự nghiệp của 2 người, cũng có chút tên tuổi. Từ một cửa hàng nhỏ, 2 vợ chồng đă mở rộng được thành 2 cửa hàng to, kinh doanh buôn bán thuận lợi.
Họ có một cô con gái nhỏ tên là Trương Hy Viên, với chữ Hy của hy vọng, chữ Viên của viên măn, đoàn viên. Triết tự theo chữ Hán, chữ Viên có bộ nữ phía trước, c̣n là gửi gắm ước vọng của bố mẹ vào 1 người con gái đẹp nết na.
Từ ngày có vợ, Thành cũng thay đổi nhiều. Đầu tiên là đằm tính hơn, biết nhường nhịn v́ “nhịn đă thành quen”. Biết vợ chỉ có người thân duy nhất là ḿnh, bỏ gia đ́nh bè bạn, bỏ một nơi cuộc sống sung sướng hơn để đến đây, Thành cái ǵ cũng nhường nhịn vợ, miễn là B́nh vui.
“Cái buồn xung quanh đă quá nhiều rồi, nếu ḿnh cũng làm vợ buồn, chắc vợ không chịu nổi”. Chính B́nh đă giúp Thành trở nên một người chỉn chu, biết lo toan công việc. Trước đây Thành vốn ham chơi, lúc th́ đá bóng, lúc th́ uống bia, việc hôm nay không xong th́ để ngày mai, chẳng có ǵ áy náy.
Nhưng thấy vợ cặm cụi lo toan, thương quá, bao nhiêu thú vui cũng đành gác lại. Thành bảo dù hơn vợ 3 tuổi, nhưng anh học được từ vợ nhiều điều. Người Trung Quốc có câu đại ư: Con gái Tứ Xuyên là vị cay. Đó là một vị nồng nhiệt, gây ấn tượng mạnh.
Ai không biết ăn th́ sợ, nhưng ăn vào rồi là nghiện, là không thể thiếu. B́nh là con gái Tứ Xuyên chính gốc. Tuy bề ngoài bé nhỏ, xinh xắn và yếu ớt như một tiểu thư, nhưng 16, 17 tuổi đă vừa học vừa buôn bán, tự kiếm tiền nuôi lấy bản thân.
Bởi thế mà tính B́nh độc lập, là kiểu phụ nữ “ngoài nhu trong cương” điển h́nh. B́nh vẫn thường bảo: “Tiền tiêu ra rồi mới là tiền của ḿnh” nên không cằm cặm kiếm nhiều tiền rồi tích trữ. Ḿnh phải được hưởng niềm vui từ những đồng tiền ḿnh kiếm ra, th́ đồng tiền mới có ư nghĩa. Từ đó, Thành biết cách tận hưởng cuộc sống hơn.
Không tin vào t́nh yêu sét đánh, t́nh cảm của họ là một ngôi nhà được xây dựng từ từ qua năm tháng. Với Thành, t́nh yêu bao gồm nhiều thứ, trong đó quan trọng nhất là t́nh thương. Yêu nhiều khi là một t́nh cảm ích kỷ, để thỏa măn chính ḿnh.
C̣n thương th́ lúc nào cũng mong cho nhau những điều hạnh phúc. Và với Thành, t́nh yêu c̣n lẫn trong đó cả chút cảm phục, biết ơn. Khi hai người đến với nhau, Thành có rất nhiều “đối thủ”.
Một vài trong số đó c̣n là những đối thủ mạnh, có thể cho B́nh một cuộc sống đủ đầy, có nhà, có xe, lại không phải xa gia đ́nh. Ở Trung Quốc, con trai muốn lấy vợ phải có điều kiện tốt, đặc biệt về vật chất. C̣n Thành lúc đó th́ nghèo, chỉ là một cậu sinh viên xa nhà, lại là người nước ngoài, quê tít đâu đâu.
Chính Thành cũng không hiểu sao “vợ ḿnh lại vượt lên được những quan điểm về vật chất để dũng cảm chọn một cuộc sống bấp bênh hơn”. Đến tận bây giờ, Tôn B́nh vẫn chưa thực sự quen với cuộc sống ở Việt Nam.
Dù quen với việc bước chân ra đường là gặp rất nhiều xe máy ngược xuôi, quen với Hà Nội chật chội, quen với việc không có gia đ́nh bè bạn bên cạnh, quen với việc không được sử dụng tiếng mẹ đẻ và giờ đă dùng tiếng Việt như một người Việt thực thụ… nhưng cái gốc rễ Tứ Xuyên của cô không v́ thế mà dứt được.
Cô chưa ăn được đồ ăn Việt, nên người ngày càng gầy bé. Mặc dù mỗi lần về quê, B́nh mang theo cơ man nào là gia vị, nhưng không phải lúc nào cũng bỏ công sức để nấu được một bữa ăn như ư, nên B́nh vẫn bữa ăn bữa không.
Đến tận vài ba tháng gần đây, B́nh mới bắt đầu có bạn bè, mới bắt đầu có một chút cuộc sống của riêng ḿnh… Nghĩa là, cuộc sống tại một quê hương mới không phải đă hết khó khăn, nhưng mỗi ngày vẫn thấy B́nh cười.
Cuộc sống không thể viên măn đủ đầy như ḿnh muốn. Nhưng để có hạnh phúc lớn này bên chồng con, B́nh dám hi sinh cái hạnh phúc khác bé nhỏ hơn.
Như Loan
theo PNTD