Bà ăn xin nuôi mộng học chữ cho cháu - VietBF
 
 
 

HOME

NEWS 24h

DEM

GOP

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

Go Back   VietBF > Others (Closed Forums) > Archive - Old News 2012 (closed)

 
 
Thread Tools
Old 02-07-2012   #1
vuitoichat
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
Join Date: Jan 2008
Posts: 144,030
Thanks: 11
Thanked 13,506 Times in 10,791 Posts
Mentioned: 3 Post(s)
Tagged: 1 Thread(s)
Quoted: 43 Post(s)
Rep Power: 180
vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10
vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10
Default Bà ăn xin nuôi mộng học chữ cho cháu

Người đàn bà thấp nhỏ, gầy rộc ngày ngày phải lang thang đầu đường xó chợ để kiếm sống. Ở cái tuổi gần đất xa trời, nhưng lòng bà chưa bao giờ được thảnh thơi khi nghĩ đến tương lai của người con gái ngẩn ngơ, cùng hai đứa cháu dại khờ côi cút...


Hoàn cảnh túng quẫn của 4 người suốt đời cái kiếp ăn xin.

Hoàn cảnh mà chúng tôi muốn nói tới là bà Ngô Thị Diễn, ở xóm Song Hồng, xã Cương Gián, huyện Nghi Xuân, Hà Tĩnh.

Một đời mưu sinh trong tăm tối của kiếp nghèo

Tôi tìm về với gia đình bà Ngô Thị Diễn ở mảnh đất Song Hồng vào một ngày đầu tháng 2/2012. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là ngôi nhà ngói tuềnh toàng, ẩm thấp như từ lâu chẳng có người đến ở. Tôi hỏi thăm nhà bà Diễn, một người đi đường nói: “Nhà bà Diễn ngói cũ nát đó. 4 bà cháu, mẹ con nhà bà Diễn đang sống trong ngôi nhà nớ (ấy) đó. Nhà nớ khổ lắm chú ạ! Quanh năm suốt tháng cả 4 người đều lang thang từ làng trên xuống xóm dưới lượm nhặt ve chai, rồi ra chợ xin ăn để sống cho qua ngày đoạn tháng thôi”.

Tôi bước vào khoảng sân của ngôi nhà rộng chừng 30m2. Một người đàn bà với thân hình thấp nhỏ, gầy rộc bước ra nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm như muốn dò hỏi. Tôi cất tiếng chào và sau những câu hỏi thăm, giới thiệu, bà mời tôi vào nhà và kể về những năm tháng nghiệt ngã, cay đắng đến lặng câm.
Bà Diễn sinh năm 1927 trong một gia đình hoàn cảnh tại xã Tân Lộc, Can Lộc, Hà Tĩnh. Gia đình đông người, nghèo đói, lại mồ côi bố mẹ từ lúc lên mười tuổi nên bà đã không được học hành tử tế. Cuộc sống khốn khổ, phải đi làm thuê cuốc mướn từ nhỏ đã làm cho thân hình vốn nhỏ bé của bà nay càng queo quắt lại.


Nhờ chính quyền, mà 4 con người mới có được chỗ ở như thế này.

“Ngày nớ gia đình tui (tôi) đói lắm. Củ khoai, củ sắn cũng không có mà ăn chứ đừng nói gì đến thìa cơm, bát cháo. Quanh năm suốt tháng đi làm thuê cuốc mướn nhưng vẫn không thoát được cái nghèo, cái đói”, bà Diễn tâm sự với những hơi thở mệt nhọc ở cái tuổi đã gần 80.

Với dung mạo không được ưa nhìn cộng với cái tính hơi ngớ ngẩn, làm trước quên sau, tuy đã đến tuổi cập kê nhưng con trai trong làng chẳng có ai muốn hỏi làm vợ. Sau này, nhờ mối quen biết nên đã có ông tên là Nguyễn Văn Hóa ở xã Xuân Liên đến hỏi cưới để xin bà về làm vợ 2.

Những ngày đầu mới cưới, ông Hóa về nhà vợ ở rể. Nhưng sau đó, do cuộc sống đói nghèo đưa đẩy nên hai người đã quyết định về lập nghiệp tại mảnh đất Song Hồng với hai bàn tay trắng, không nhà cửa, ruộng vườn, cũng không có họ hàng, anh em thân thích. Chính nơi đất khách quê người này, họ đã dựng tạm một túp lều để che mưa che nắng mưu sinh cho cuộc sống hàng ngày. Một thời gian sau, bà Diễn mang thai. Nhưng đau đớn thay, 5 lần mang thai nhưng trời chẳng cho bà được một người con. Mãi đến năm 1969 bà Diễn lại mang thai và sinh ra được một cô con gái đặt tên là Nguyễn Thị Phương. Niềm vui vừa đến với gia đình bà chẳng được bao lâu thì lại bị dập tắt khi biết cô con gái duy nhất của mình có biểu hiện của bệnh tâm thần.

5 năm sau, bất hạnh lại ập đến gia đình của bà. Ông Hóa một phần do cuộc sống lam lũ mệt nhọc, một phần cũng vì đau buồn, suy nghĩ về gia đình nên đã lâm bệnh và mất khi cô con gái vừa tròn 5 tuổi. Chồng mất, không người nương tựa, không nghề nghiệp để mưu sinh, hai mẹ con bà Diễn phải dắt nhau đi xin từng hạt gạo, bát cơm để lo bữa qua ngày.

“Nghĩ mà thấy thương con quá. Tuổi của nó đang là tuổi ăn tuổi ngủ, nhưng lại phải lang thang cùng mẹ khắp đầu đường xó chợ để xin miếng ăn qua ngày. Thương con lắm nhưng chẳng biết làm răng được. Không ruộng đất, không có nghề nghiệp mưu sinh, nên tui cố gắng thắt lưng, buộc bụng đi xin ăn chỉ mong sao cho con không bị đói, bị rét là mừng. Nhưng rồi cái đói, cái nghèo cứ bám riết nên đành cay đắng chịu đựng thôi”, bà Diễn nghẹn ngào.

Cay đắng đời mẹ, nghiệt ngã đời con.

Càng ngày càng lớn lên, Phương lại càng ngờ nghệch và trở thành một gánh nặng trên vai bà Diễn. Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi qua, rồi một đêm mập mờ tối năm 1993 chị Phương đã bị một kẻ lạ mặt hãm hại và chín tháng sau chị sinh hạ được một cậu con trai đặt tên là Nguyễn Văn Hiếu. Hiếu lớn lên cũng bình thường như bao đứa trẻ khác, nhưng buồn thay Hiếu lại không biết được cha mình là ai.

Năm 2002, chính tại căn nhà rách nát của mẹ con bà Diễn, chị Phương lại bị một người đàn ông khác tiếp tục cưỡng hiếp và lần này chị sinh thêm một bé gái đặt tên là Nguyễn Thị Thảo. Thảo sinh ra là một niềm vui của mẹ con bà Diễn, Thảo rất kháu khỉnh và hoàn toàn bình thường. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc thêm một người là thêm một gánh nặng lớn cho bà Diễn, khi bà phải lo cơm cháo cho cả 4 miệng ăn trong nhà.


Hằng ngày bà Diễn, cùng con và hai đứa cháu phải ăn xin ở chợ... để kiếm cái ăn qua ngày, đoạn bữa.

Nuôi mình và con còn chưa nổi, nay lại thêm 2 đứa cháu, khó khăn, túng thiếu bủa vây lấy gia đình bà như cảnh chị Dậu năm xưa. Cái đói, cái nghèo nên 2 đứa cháu của bà Diễn cũng không được đến trường đi học như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác, mà phải lang thang cùng bà và mẹ để xin từng miếng ăn sống qua ngày.

“Nhiều khi khổ quá, tui chỉ muốn nhắm mắt buông xuôi. Nhưng rồi nghĩ lại, chết đi, con và hai đứa cháu lại còn khổ hơn, nên tôi phải cố gắng ngậm đắng nuốt cay cúi mặt mà đi xin ăn”, bà Diễn tủi thân với hai con mắt đỏ hoe, ngân ngấn lệ nói.

Cuộc sống mưu sinh tạm bợ từng ngày, đói rét triền miên, thiếu ăn từng bữa nên ai cũng gầy hốc hác. Hàng ngày, cả 4 bà cháu, mẹ con lang thang khắp chợ để xin ăn, nhặt nhạnh thêm ve chai về bán kiếm tiền mua bát gạo, bát muối. Thỉnh thoảng 4 bà cháu lại dắt nhau xuống biển để xin vài con tôm, con cá về ăn. Đã nhiều lần, vài ba hôm chẳng có ai cho lấy một bát cơm để ăn, 4 mẹ con, bà cháu lại phải uống nước lã, ôm nhau nằm ngủ để quên đi cái đói. “Tội nghiệp nhất là 2 đứa cháu. Nhiều hôm chẳng có gì để lót vào bụng, đêm nằm ngủ nó cứ trằn trọc thao thức mãi chẳng ngủ được. Nhìn chúng nó mà nước mắt tui cứ trào ra, tội nghiệp lắm”, bà Diễn nói như khóc.

Sống trong cái cảnh kiếp ăn mày, mang trên mình là thân phận kẻ xin ăn. Hơn 40 năm đi ăn xin là hơn 40 năm cay đắng, nghiệt ngã của bà Diễn. Ngày nắng cũng như mưa, 4 bà cháu, mẹ con cứ đều đều dắt nhau đi hết làng này đến làng khác, hết xóm này đến xóm khác để xin những người hảo tâm cho bát cơm, bát gạo sống qua ngày.

Mọi người trong thôn biết hoàn cảnh của gia đình bà Diễn như vậy, nên họ cũng hay lui tới, quan tâm chăm sóc. Hôm nào trời mưa, trời gió mọi người lại đến thăm hỏi, sửa lại mấy viên ngói lâu ngày dột nát cho nhà bà. Rồi người thì cho bát gạo, người cho mớ rau, con cá để bà cháu ăn cho đỡ đói.

Chú Quang người hàng xóm của bà Diễn thương cảm nói: “Thấy hoàn cảnh 4 bà cháu như vậy, bà con ở đây ai cũng thương lắm. Nhưng cũng may là 2 đứa trẻ ít đau ốm nên còn đỡ phần nào. Có hôm bị đau bụng hay bị ốm không có tiền mua thuốc, bà Diễn lại ra bứt (hái) ít lá cây phi lau về đốt lửa lên, rồi cả 4 bà cháu ôm nhau xúm lại xông rứa là khỏi, nỏ cần thuốc thang chi hết. Có nhiều lần, cả tuần không có chi ăn, 4 bà cháu, mẹ con lại ôm nhau nằm ngủ. Nhìn tội nghiệp lắm”.

Trước hoàn cảnh éo le của gia đình bà. Năm 2004, UBND xã Cương Gián đã quyết định cấp cho bà một miếng đất rộng 50m2 và hỗ trợ tiền để xây cất một ngôi nhà tình nghĩa, che mưa che nắng cho bà cháu có nơi ăn, chốn ở ổn định. Và UBND cũng làm giấy tờ để cho bà Diễn được hưởng chế độ 202 thuộc diện đói nghèo của nhà nước.

Từ đây mỗi tháng bà được chu cấp 180 nghìn đồng để mua thêm cân gạo, mớ rau cải thiện thêm bữa ăn hàng ngày. Nhưng rồi cuộc sống vẫn vậy, số tiền nhỏ nhoi ấy chẳng thấm vào đâu khi bệnh tật tuổi già lại hoành hành tấm thân gầy còm của bà Diễn. Càng ngày bà Diễn càng yếu đi, đứa con gái thì ngờ nghệch chẳng có ai thuê mà có thuê cũng không biết làm gì, 2 đứa cháu thì đang tuổi ăn tuổi lớn nên chỉ biết lang thang theo mẹ và bà, để ngửa tay xin những đồng tiền ít ỏi góp cho bà để lo rau, lo cháo qua ngày.

Hai đứa trẻ xin ăn với mơ ước được đến trường học chữ

Mưu sinh kiếm sống trong tăm tối của kiếp ăn mày. Rồi các con, cháu của bà Diễn đã lớn lên trong cái khổ, cái đói triền miên. Hàng ngày, 4 người như 4 cái bóng lặng lẽ bên nhau cùng lang thang hết đầu đường xó chợ rồi lại ra ngoài biển để xin từng con cá con tôm. Buổi trưa hai đứa Hiếu và Thảo thì lại tranh thủ lượm nhặt thêm những lon nước, chai nhựa bán kiếm thêm tiền để mua rau, mua gạo ăn qua ngày.

Sinh ra và lớn lên trong cái đói cái nghèo, nhưng hai anh em Hiếu và Thảo vẫn có ước mơ khao khát mình được đến trường học chữ. Buổi ngày đi mưu sinh, kiếm sống. Đêm về Hiếu và Thảo lại bảo bà dạy cho cách đọc, cách viết chữ. Nhưng khổ nỗi, nhà nghèo nên bà Diễn cũng đâu có được đi học đi hành tử tế mà bày chữ. Nên bà cũng chỉ dạy cho cháu được vài ba chữ giản đơn. Bà Diễn tâm sự: “Tội nghiệp cho hai đứa cháu. Nhà nghèo nỏ có tiền cho chúng nó đi học, lại còn phải lang thang theo bà và mẹ đi xin ăn. Nhiều đêm nằm nghĩ về tương lai của hai đứa cháu mà nước mắt tôi cứ chảy dài”.


Ngôi nhà bà Diễn - nơi trú ngụ và sinh sống của 3 thế hệ đang từng ngày lay lắt.

Cuộc sống khó khăn đưa đẩy. Ngày ngày hai đứa trẻ phải lang thang mưu sinh kiếm sống qua ngày. Rồi lúc hai cháu đã biết nghĩ, biết ái ngại khi phải đối diện với bạn bè cùng trang lứa, thì những câu hỏi ngô nghê, những giọt nước mắt hờn trách vu vơ lại càng làm cho người bà thêm quặn thắt. Tất cả cũng chỉ vì cái nghèo, cái đói, vì cuộc sống mưu sinh nên hai cháu đã không được đến trường như bao đứa trẻ khác. Phải chăng ước mơ được cắp sách đến trường là một điều quá xa vời đối với 2 anh em Hiếu và Thảo.

Ánh mắt buồn rười rượi nhìn vào khoảng không của ngôi nhà, Hiếu tâm sự: “Cháu muốn đi học lắm, nhưng không có tiền. Cháu còn phải đi xin ăn kiếm tiền mua gạo nữa. Nhìn thấy các bạn được cắp sách tới trường còn cháu thì phải lang thang đầu đường xó chợ, buồn lắm các chú à, nhưng không biết làm sao. Giờ cháu chỉ muốn mình học được cái nghề nào đó, rồi đi làm để nuôi bà và mẹ thôi chú ạ!”.

Nhìn vào ánh mắt khờ dại của hai đứa trẻ, được nghe nhưng tâm sự nghẹn ngào và thấy được những con chữ nghuệch ngoạc trên bức tường nhem nhuốc. Tôi cũng có thể hiểu được ước mơ và niềm khao khát đi học của hai cháu lớn đến nhường nào.

Khi tôi hỏi, nếu có một điều ước thì bà sẽ ước điều gì. Bà Diễn thều thào: “Tui bây giờ cũng đã gần 90 tuổi, gần đi hết cuộc đời rồi. Giờ chỉ ước mần răng mà trời thương, trời giúp đỡ 3 mẹ con nhà hấn (hắn, nó) được khỏe mạnh, sau này kiếm lấy cái nghề để thoát khỏi cái kiếp xin ăn”. Còn với Hiếu và Thảo bảo: “Chúng cháu muốn được đi học để sau này có thể đi làm lấy tiền nuôi bà, nuôi mẹ”. Không biết có phép nhiệm màu nào sẽ biến những ước mơ bé nhỏ của gia đình bà Diễn trở thành hiện thực hay không?

Tạm biệt ngôi nhà đã cũ nát, cùng 4 bà cháu, mẹ con bà Diễn. Nhưng hình ảnh về ánh mắt thơ dại của hai đứa trẻ, cùng gọng nói yếu dần của người bà đã gầy rộc vì sương gió, vẫn còn in rõ trong trí nhớ của tôi. Trên đường về, nhìn những ngôi nhà cao tầng lộng lẫy, nhìn những đứa trẻ cắp sách tới trường mà lòng tôi như đau nhói. Tôi tự hỏi với lòng mình, không biết đến bao giờ gia đình bà Diễn mới thoát khỏi kiếp sống xin ăn và đến bao giờ hai cháu Hiếu và Thảo mới đươc đến trường học chữ? Phải chăng ước mơ đó là quá xa vời với hai đứa trẻ xin ăn.

( theo dantri )
vuitoichat_is_offline  
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	1328591791.img.jpg
Views:	10
Size:	137.8 KB
ID:	356835
Old 02-07-2012   #2
thanhvietsn
R4 Cao Thủ Võ Lâm
 
Join Date: Nov 2011
Posts: 746
Thanks: 28
Thanked 36 Times in 28 Posts
Mentioned: 7 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 24 Post(s)
Rep Power: 0
thanhvietsn has a little shameless behaviour in the pastthanhvietsn has a little shameless behaviour in the pastthanhvietsn has a little shameless behaviour in the pastthanhvietsn has a little shameless behaviour in the pastthanhvietsn has a little shameless behaviour in the past
Default

Chà, cái nhà tình thương này cũng nhơ đồng tiên nhân dân quyên góp, chứ nào phải của chính quyền khỉ gì! Từ bưng biền, rừng rú bước ra, đảng cộng sản ưu việt, đỉnh cao trí tuệ loài người chỉ cần vài năm vơ vét của cải nhân dân & đất nước thì có thể nhanh chóng hoá thành tư bản đỏ. Còn 4 bốn bà cháu này "suốt đời cái kiếp ăn xin", do sống nhờ ơn nghĩa đảng cộng sản
thanhvietsn_is_offline  
 
User Tag List


Phim Bộ Videos PC7

 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

DEM

GOP

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 00:47.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.07005 seconds with 12 queries