Tác giả: Huỳnh Phan
Tôi thực sự không thể hiểu nổi, một vấn đề hệ trọng như vậy, vấn đề liên quan đến lợi ích của một dân tộc, lại có thể bị gạt phăng đi chỉ v́ một câu phán của một người nào đó, cho dù người đó có là ai. Bởi, trước đó cả một tập thể quyền lực đă nhất trí rồi. Buồn hơn nữa là sau quyết định bỏ cuộc đó, nhiều nơi lại tranh thủ "đóng góp thêm ư kiến". Họ cho cái dự thảo BTA của chúng tôi xấu hết chỗ nói. - Trưởng đoàn đàm phán BTA Nguyễn Đ́nh Lương
Ông c̣n nhớ không, đại văn hào Nga Lev Tolstoi đă từng nói rằng cuộc tranh căi tay đôi chỉ chấm dứt khi một trong hai người hiểu ư định thực sự của người kia. C̣n trong trường hợp của BTA, hai bên đă mất tới hơn một năm rưỡi, với 5 ṿng đàm phán để làm điều đó. Chỉ có điều, trong trường hợp BTA, cả Việt Nam và Mỹ đều hiểu ư định thực sự của nhau, để không phải chấm dứt ở đó mà cùng nhau đi tiếp.
Kể từ ṿng đàm phán thứ 6, ông có cảm nhận thấy thay đổi thái độ của phía Mỹ dành cho ông và đoàn đàm phán Việt Nam không?
Có chứ, rất rơ ràng. Qua thái độ, ánh mắt và lời nói. Chứ trước đó, tôi cảm nhận được sự lo lắng của họ. Vả lại, như Joe đă nói với anh đấy, một người được đào tạo ở Liên Xô và nhiều năm làm việc với Liên Xô và Đông Âu theo mô h́nh thương mại Xô Viết, chắc hẳn sẽ khó chơi lắm. Khi đă hiểu nhau, Joe có nói với tôi rằng anh ta đă từng chờ đợi những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Nhân thể xin hỏi lại ông điều này. Joe Damond nói rằng trưởng đoàn phía Mỹ là "ông chủ" cuộc chơi, nhưng, ông trưởng đoàn Việt Nam lại đóng vai tṛ như một người điều phối, điều tiết. Có lư do ǵ đó không, hay là tính cách ông nó vậy?
Thông thường trong đàm phán, nhất là thời gian đầu, tôi hay hỏi nhiều và yêu cầu anh em trong đoàn đặt nhiều câu hỏi. Một mặt, càng nhiều thông tin th́ càng hiểu ư tứ của đối tác trong cuộc chơi này. Và, mặt khác, chúng tôi cũng học được nhiều hơn về kinh tế thị trường, để có thể bảo vệ tốt hơn những lợi ích thực sự của Việt Nam. Cũng như Joe Damond và đoàn đàm phán phía Mỹ trong việc bảo vệ lợi ích của nước Mỹ.
Lư do thứ hai là đoàn đàm phán của Việt Nam là đoàn liên bộ, mỗi bộ lại có lợi ích riêng của ḿnh. Nếu trưởng đoàn không biết điều phối cho khéo, rất dễ xảy ra trường hợp "trưởng đoàn không biết phương án đàm phán riêng của từng bộ".
|
Ông Nguyễn Đ́nh Lương và Joe Damond tại lễ kỉ niệm 10 năm BTA |
Chẳng hạn, về thuế, tôi bảo anh Tuấn (ông Hà Huy Tuấn, hiện là Phó Chủ tịch Uỷ ban Giám sát Tài chính Quốc gia) về chuẩn bị rồi tŕnh ông Nguyễn Sinh Hùng (Bộ trưởng Tài chính lúc đó) kư và tŕnh tiếp lên Thủ tướng. Về đầu tư, tôi bảo anh Ân (ông Đinh Văn Ân hiện là Trợ lư Tổng Bí thư) làm, rồi tŕnh ông Thứ trưởng Vơ Hồng Phúc kư nháy. Về sở hữu trí tuệ, tôi bảo anh Chiến (ông Đỗ Khắc Chiến - nguyên Phó Cục trưởng Cục Bản quyền tác giả - Bộ Văn hóa Thông tin) và anh Chướng (ông Phạm Đ́nh Chướng - nguyên Cục trưởng Cục Sở hữu Trí tuệ - Bộ Khoa học - Công nghệ - Môi trường) soạn thảo rồi tŕnh lên bộ trưởng của họ kư nháy. Tất nhiên, trước đó, tôi đă có trao đổi cụ thể và thống nhất với anh Tuấn, anh Ân, hay anh Chiến và anh Chướng, là nên triển khai như thế nào. Khi đă có chữ kư bộ trưởng, các anh ấy gửi cho tôi một bản để tôi tập hợp thành một đề án chung và tŕnh lên cấp trên thông qua. Tuy trưởng đoàn là người quyết định cuối cùng, và cũng là người giơ đầu chịu báng nếu có chuyện ǵ, nhưng vẫn phải hết sức tôn trọng anh em, tôn trọng kiến thức và công sức đóng góp của họ, và nhất là tôn trọng quyền của họ.
Bây giờ chúng ta hay nói là phát huy, hay thu hút, mọi nguồn lực xă hội, trí tuệ xă hội, nhưng nếu không tôn trọng những điều đó, làm sao mà thu hút, hay phát huy, được.
Kể cũng hay nhỉ? Một người đến từ nơi được coi là thế giới tự do như Joe Damond lại cư xử như một nhà độc tài (dictator), như cách ông ta tự nhận khi nói với tôi, c̣n c̣n cách làm việc của đại diện phía Việt Nam th́ lại...
(Cười) Phía Mỹ họ khác. USTR được lập ra để đàm phán các hiệp định thương mại, cũng như xử lư các tranh chấp thương mại quốc tế. Họ chuyên nghiệp lắm.
Quay lại câu chuyện đàm phán, kể từ cuộc đàm phán thứ 6 cho tới khi hai bên kư tắt hiệp định hơn một năm sau đó, mọi chuyện có suôn sẻ không?
Khi đàm phán về thuế, tôi yêu cầu Joe Damond soạn cho tôi những yêu cầu của phía Mỹ. Và, bước vào bàn đàm phán, họ đưa cho chúng tôi một danh sách rất dài khung giảm thuế, và không quên nhấn mạnh rằng nếu không làm vậy quốc hội sẽ không phê chuẩn. Bởi trong quốc hội, đứng đằng sau nghị sĩ là doanh nghiệp, và nếu doanh nghiệp không được hưởng lợi, nghị sĩ sẽ không ủng hộ.
À, Joe Damond có kể chuyện này, và nói rằng thoạt tiên ông ta rất ngạc nhiên về lời đề xuất này của ông...
Khi bàn trên cơ sở bản danh sách đó, tôi mới bảo với Joe rằng thuế nhập khẩu của Mỹ chỉ chiếm 2% thu ngân sách, chủ yếu để làm chính sách thương mại, trong khi đó ở Việt Nam đó là 20% nguồn thu ngân sách. Kư BTA, nguồn tăng thu từ xuất khẩu chưa biết là bao nhiêu, tự nhiên mất ngay gần hết 1/5 nguồn thu ngân sách, đời nào chính phủ Việt Nam chịu cho kư.
Tôi c̣n giải thích thêm rằng, bên Mỹ có thuế thu nhập cá nhân, thuế tài sản..., c̣n Việt Nam thu nhập như lúc đó, ăn c̣n chẳng đủ, tài sản cá nhân cũng chẳng có mấy, như tôi đang ở nhà của nhà nước. Như vậy lấy đâu ra mà bù vào khoản hụt đó.
Rồi tôi nói: "Thôi chúng ta sẽ bàn, nhưng bàn sau, khi Việt Nam đàm phán gia nhập WTO. Khi đó, Việt Nam cũng có dăm ba năm cải cách hệ thống thuế theo hệ thống của thế giới, như thuế VAT, thuế thu nhập, thuế tài sản..."
Joe nghe ra, hai bên bàn bạc qua lại, và cuối cùng chúng tôi chỉ tập trung vào hơn 200 ḍng thuế để bàn về thuế suất và lộ tŕnh giảm thuế.
Nhưng đâu đă ổn. Khi nhóm thuế hai bên đàm phán riêng, phía Mỹ lại yêu cầu phía Việt Nam đưa biểu thuế AFTA (Hiệp định Thương mại Tự do ASEAN) ra bàn. Anh Tuấn và anh Khánh (hiện là Thứ trưởng Công Thương, Trưởng đoàn Đàm phán TPP) không chịu, và về báo cáo tôi.
Tối hôm đó, Joe mời cơm.
Trong khi ăn, tôi mới hỏi: "Phía Mỹ có định kư BTA không?"
Joe ngỡ ngàng nh́n tôi.
Tôi hỏi tiếp: "Tại sao nhóm thuế lại đưa yêu cầu như vậy? Phía Mỹ đ̣i biểu thuế AFTA của tôi, vậy, đổi lại, các ông hăy đưa biểu thuế NAFTA (Hiệp định Thương mại Tự do Bắc Mỹ) ra cho chúng tôi. Thế mới bàn được chứ."
Joe chịu tôi, và mọi chuyện trở nên suôn sẻ hơn nhiều. Muốn biết cụ thể hơn về diễn biến đàm phán, nhà báo nên hỏi anh Tuấn, hay anh Khánh.
Có quả thực là trước khi Joe Damond thông báo với ông ở Aukland là việc kư BTA bị dừng lại, ông không hề biết trước?
Tôi đă có linh cảm là có điều ǵ đó không ổn, khi lănh đạo cấp cao lại họp để bàn lại lần cuối về việc kư BTA. Bởi, trước đó, đă có sự nhất trí hoàn toàn rồi. Nhưng tôi vẫn tin là mọi chuyện sẽ không sao.
V́ vậy, khi nghe Joe báo, tôi hết sức ngỡ ngàng. Dường như tôi không tin nổi.
Ông cũng chia sẻ cách lư giải của Joe?
Có một lần, ngồi với Ginny Foote, nhắc đến chuyến lỡ tàu đó, tôi nói "phụ nữ rất được việc, nhưng, đôi khi, cũng dễ rách việc". Tất cả cười "ồ" lên.
Ờ, bà Albright, khi c̣n làm Đại sứ Mỹ ở Liên Hợp Quốc, đă từng nổi hứng doạ bẻ găy gị ông Tổng Thư kư Boutros Boutros -Ghali. Vả lại, cha của bà này đă bị cách chức Đại sứ Czech tại Nam Tư và phải đưa cả gia đ́nh bỏ sang Mỹ, khi những người cộng sản lên nắm quyền năm 1948.
Cảm tưởng của ông khi biết rơ hơn về nguyên nhân vụ đổ bể đó?
Buồn, buồn lắm! Buồn v́ nhiều lẽ.
Tôi thực sự không thể hiểu nổi, một vấn đề hệ trọng như vậy, vấn đề liên quan đến lợi ích của một dân tộc, lại có thể bị gạt phăng đi chỉ v́ một câu phán của một người nào đó, cho dù người đó có là ai. Bởi, trước đó cả một tập thể quyền lực đă nhất trí rồi.
Buồn hơn nữa là sau quyết định bỏ cuộc, nhiều nơi lại tranh thủ "đóng góp thêm ư kiến". Họ cho cái dự thảo BTA của chúng tôi xấu hết chỗ nói.
Chúng tôi lại phải tốn mất mấy tháng trời, tốn mấy trăm tờ giấy viết "bản giải tŕnh", để trả lời những câu hỏi của họ. Khổ nhất là phải giải tŕnh lại những vấn đề mà chúng tôi đă giải thích trước đó cả năm trời rồi, hay những dự đoán hoàn toàn cảm tính, mà thiếu lập luận khoa học, của họ.
Đến khi nào th́ lănh đạo cấp cao lại cho phép nối lại đàm phán để kư BTA?
Sau khi giải tŕnh xong, thấy không có ư kiến ǵ, tháng 12.1999, chúng tôi lại làm tờ tŕnh xin kư.
Đầu năm 2000, Bộ Thương mại lại có sự thay đổi lănh đạo. Anh Vũ Khoan, Thứ trưởng Thường trực Bộ Ngoại giao, về thay anh Trương Đ́nh Tuyển đi Nghệ An.
Vừa mới về, anh Vũ Khoan đă gặp tôi, và bảo: "Hai thằng bạn già chúng ḿnh quyết tâm làm cho xong BTA rồi nghỉ cũng được." Chúng tôi cùng học ở MGMO với nhau, tuy không cùng năm.
Rồi ăn
Tết xong, đến giữa tháng 3, tôi gửi thư mời Joe cùng đoàn Mỹ sang Việt Nam. Joe cũng muốn sang, nhưng cả Bộ Ngoại giao Mỹ và USTR rất cảnh giác Việt Nam, sau vụ bị "bẽ mặt" ở Aukland.
Joe có nói tới vai tṛ của Dan Price trong chuyện này?
Đúng vậy. Chúng tôi mời Dan sang. Mọi chuyện trở nên rơ ràng với phía Mỹ.
Nhưng đến tháng 7.2000, họ vẫn thử thách lần cuối, bằng cách mời Bộ trưởng Vũ Khoan sang. Ông Vũ Khoan sang, tức là hai bên nhất định kư.
Trong lần đàm phán cuối cùng đó, ông nhớ nhất kỷ niệm nào?
Joe và tôi mất có nửa tiếng là giải quyết xong hết, c̣n lại ba điều khoản để giải quyết ở cấp bộ trưởng.
Ngoài kỷ niệm vẫn lưu trên tường kia là bức ảnh Tổng thống Bill Clinton bắt tay tôi, một kỷ niệm cũng rất ấm áp là Bộ trưởng Vũ Khoan nhất định đợi "ông Lương" xong việc mới cùng lên xe vào Nhà Trắng.
Hà hà, hai ông bạn già...
|
Ông Nguyễn Đ́nh Lương bắt tay Tổng thống Bill Clinton |
Joe Damond đă viết hồi kư, và hy vọng sang năm sẽ ra mắt độc giả. Thế c̣n ông?
Bạn bè tôi cũng khuyên tôi, thúc giục tôi nên viết.
Nhưng với tôi, "sự đời đă tắt lửa ḷng/ c̣n chen vào chốn bụi hồng làm chi!"
Xin cám ơn ông!
Nh́n lại 10 năm thực hiện BTA Việt – Mỹ, ông Nguyễn Đ́nh Lương bảo ông vui v́ xuất khẩu tăng mạnh không bằng việc sức nặng pháp lư của BTA đă góp phần giúp Việt Nam làm vỡ tảng băng tŕ trệ của nền kinh tế bao cấp, làm nghiêng đổ những chiếc cột đồng chống đỡ nền kinh tế "xin - cho" không hiệu quả, bẻ găy chiếc then cài cổng cho gió WTO thổi vào từng pḥng họp, hội trường, từng giảng đường, thư viện, và tháo tung chiếc hộp pháp lư được sản xuất bằng chất liệu "độc quyền" và "phân biệt đối xử"...
Để rồi thiết kế lại một khung pháp luật mới phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, vừa gạt bớt những cản trở trong quá tŕnh thực hiện chủ trương đúng đắn của Đảng và Nhà nước là huy động mọi tiềm lực xă hội để phát triển.
Tuan Viet Nam
|