Go Back   VietBF > Funny Boxes > Young News | Thế Hệ Trẻ

 
 
Thread Tools
Old 06-07-2011   #1
tonycarter
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
tonycarter's Avatar
 
Join Date: Dec 2008
Posts: 44,699
Thanks: 262
Thanked 591 Times in 456 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1 Post(s)
Rep Power: 60
tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2
Default “12 tuổi, tôi trở thành đàn bà…”

Cho đến một ngày trời mưa như trút, tôi đă vô t́nh đọc được một bài báo về vấn đề xâm hại t́nh dục trẻ vị thành niên... Tôi bàng hoàng. Tôi chết lặng... Tôi lao khỏi lớp học và chạy thục mạng về phía nghĩa trang gần trường. Trời mưa như trút... Tôi gào lên trong đau đớn, vỡ ̣a... 12 tuổi, tôi đă không c̣n là cô bé c̣n trinh!

Tôi không có niềm tin rằng ai đó sẵn sàng yêu tôi bất chấp nỗi đau quá lớn ấy! Không có người đàn ông nào có thể vị tha đến như thế, đúng không?


Tôi năm nay 20 tuổi. Hay cười hay nói, luôn ồn ào chỗ đông người và những khi lắng lại một ḿnh th́ trầm lặng như một bà cô già trước tuổi. Thực ra, tôi hơi lập dị một chút nhưng cũng chẳng khác ǵ những cô gái cùng tuổi cả. Ai cũng nghĩ như thế! Ngay cả mẹ tôi và nhiều người thân thiết cũng luôn phán: "Tôi là một cô gái nhạy cảm, trong sáng, tuy hơi quái tính, nhưng thuần khiết và mong manh"...


Đấy, tôi vẫn thường được nghe những lời nhận xét đáng yêu như vậy đó. Nhưng thuần khiết ư? Trong sáng ư? Chỉ v́ họ không biết quá khứ của tôi đấy thôi. Những lúc nghe thấy những điều na ná như thế, trong ḷng tôi lại có cảm giác chua chát nghẹn ứ lại nơi lồng ngực...


Tôi xin kể về tôi đôi chút. Tôi là một con bé mồ côi cha! Lư do v́ sao tôi như vậy th́ tôi nghĩ mọi người không cần thiết phải biết! Đúng là thế gian này không thiếu những người cha tồi tệ. Và câu chuyện của tôi là minh chứng rơ nhất cho điều ấy!



Người đàn ông nào có thể vị tha cho quá khứ bị xâm hại t́nh dục?

Năm tôi 8 tuổi, mẹ tôi đi bước nữa. Lại lư do ư? Người lớn có rất nhiều lư do cho những quyết định của họ lắm chứ không như bọn trẻ con chúng tôi. Sau 8 năm có mác "con hoang", bỗng một ngày mùa hè nắng cháy, tôi nghiễm nhiên có một người dưng để gọi là "cha".

Mẹ tôi luôn dặn ḍ: "Con là một đứa con ngoan. Phải ngoan ngoăn, không được căi lời bố....". Tôi luôn vâng lời mẹ, dẫu trước đấy cũng được bà ngoại dặn: "Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời d́ ghẻ lại thương con chồng". Ngoại luôn nói, đó là dượng con, con không được coi hắn hoàn toàn là cha ḿnh...


Tôi đến với cha dượng ban đầu hơi dè dặt... Nhưng sau dần dần cũng thấy ấm áp v́ "gia đ́nh của ḿnh"... Bạn biết đấy, một đứa con gái từ nhỏ luôn phải cúi mặt bước đi trước những lời cay độc của thiên hạ, sự trêu chọc của đám bạn ác miệng, tủi thân trước cảnh gia đ́nh hạnh phúc của bạn bè bỗng dưng được nói "Hôm nay bố tao sửa đèn bàn học cho tao nhé" hay "Mái nhà tao lợp lại rồi, bố nói sắp có băo đấy"... tôi cảm thấy tự hào lắm chứ, hạnh phúc lắm chứ!


Nhưng thói đời đâu đơn giản và cổ tích như thế măi!


Năm tôi lên lớp 4. Mọi thứ khác đi nhiều. Người đàn ông tôi gọi là bố ấy hay về nhà rất muộn và đôi khi c̣n cà khịa với mẹ tôi v́ những lư do mà tôi chẳng thể hiểu nổi. Nhưng cho đến lúc ấy, tôi vẫn rất tôn trọng ông ta...


Khi tôi nói đến đây, bạn đă có thể đoán được phần nào câu chuyện tôi đang kể dài ḍng đúng không? Và vào một buổi sáng sớm, mới 6h sáng, mẹ tôi có việc gấp phải ra khỏi nhà, và ông ta đă....


Kể từ đó, ác mộng bắt đầu!


10 tuổi, ngày ấy tôi khác bây giờ. Tôi không hiểu điều ǵ đang xảy ra với ḿnh. Tôi không hiểu ḿnh đang đối diện với chuyện ǵ. Tôi cũng không biết những người bố khác có làm chuyện ấy với con họ không nữa. Tôi không biết một điều ǵ về chuyện ấy cả. Cảm giác duy nhất của tôi chỉ là "sợ hăi". Tôi biết, ông ta đang làm điều ǵ đó không tốt với bản thân tôi nhưng cụ thể là ǵ th́ tôi không biết. Ông ta dỗ dành tôi đừng nói với mẹ. Vốn bản tính là một con bé trầm tính và chỉ nói những ǵ ḿnh biết chắc chắn, nên tôi đă im lặng.


Rồi tôi lên cấp 2. Tôi sống trầm lặng và khép ḿnh. Tôi nghĩ kiếp trước ḿnh đă gây tội lớn nên giờ chịu sự trừng phạt của chúa trời. Cứ thế, cho đến một ngày trời mưa như trút, tôi đă vô t́nh đọc được một bài báo về vấn đề xâm hại t́nh dục trẻ vị thành niên... Tôi bàng hoàng. Tôi chết lặng... Tôi lao khỏi lớp học và chạy thục mạng về phía nghĩa trang gần trường. Trời mưa như trút... Tôi gào lên trong đau đớn, vỡ ̣a... 12 tuổi, tôi đă không c̣n là cô bé c̣n trinh!


Tôi không muốn kể chi tiết những điều đă xảy ra trong quăng thời gian ấy. Nó quá hiện thực, quá ghê tởm và ngày qua ngày, nó ám ảnh tâm trí tôi, cào nát tâm hồn tôi khiến tôi chưa có lấy một ngày thanh thản...

Và chuyện đồi bại ấy chỉ chấm dứt năm tôi 17 tuổi. Một trưa hè, chỉ có tôi và ông ấy ở nhà... Cơn ác mộng dừng lại khi tôi cầm dao chĩa vào mặt hắn! "Ông chết! C̣n tôi - tôi sẽ sống!". Và, ông ta không chết! C̣n tôi, sau đó lại đạp xe đi học! Ông ta đă buông tha tôi v́ ông ta sợ chết hay v́ nhận ra ngọn lửa hận thù trong tôi? Dù ǵ th́ đến tận bây giờ, trong tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác khi ấy. Khi ấy, tôi sẵn sàng liều ḿnh làm kẻ giết người!


Bạn có thể nói tôi hèn nhát, tôi yếu đuối khi chuyện này tôi chưa từng nói cho một ai biết! Ngay cả mẹ tôi! Khi đă ư thức được bị xâm hại t́nh dục, tôi không muốn nói cho mẹ biết v́ tôi không muốn mẹ lại đau khổ và cắn rứt khi cho rằng mẹ là nguyên nhân gây ra nỗi đau ấy! Tôi không muốn mẹ bị ám ảnh rằng sự lựa chọn sai trái ấy đă gây ác mộng cho đời tôi. Tôi không muốn thêm một người đau đớn v́ chuyện ấy nữa... Và hơn hết, tôi đă quen âm thầm chịu đựng!


Ba năm qua đi rồi. Mặc dù, đôi khi quá khứ lại về khiến tôi thu ḿnh lại gặm nhấm nỗi đau. Nhưng chỉ chốc lát, tôi có thể lấy lại thăng bằng cho ḿnh. Lấp lên đó những màu sắc cuộc đời tươi nguyên sức sống. Tôi không phải đứa con gái đắm ch́m trong đau khổ. Thật may, những nỗi đau đầu đời ấy lại giúp tôi vững vàng hơn trong cuộc sống! Tất nhiên, nếu tôi có thể b́nh thường được như chính bản thân tôi mong muốn th́ có lẽ tôi đă chẳng viết nên những tâm sự rối bời này làm ǵ.


Và tôi đă yêu một người. T́nh yêu bắt rễ vào một ngày nắng đẹp cuối thời học sinh. Khi ra đại học, h́nh ảnh người con trai với nụ cười "vàng ruộm cả khung trời lửa cháy sau lưng" ấy càng in đậm trong tâm trí tôi. Một h́nh ảnh vẹn nguyên và trong sáng vô ngần. Và, ngọt ngào đầu tiên đă đến với tôi trong một ngày đầu đông, cậu ấy đă nói: "Ḿnh yêu nhau nhé!".


Chúng tôi yêu nhau với t́nh đầu thánh thiện, thuần khiết! Nụ hôn đầu khẽ chạm môi y như trong phim Hàn! Không một chút dục vọng và là "nụ hôn của thiên thần". Nhưng lần sau, khi cảm xúc dâng trào, cậu ấy "hôn kiểu Pháp" - tôi sợ hăi quay người đi. Ám ảnh!


Kể từ đó, bất cứ khi nào cảm thấy cậu ấy đi quá một nụ hôn thuần khiết, tôi đều như một phản xạ có điều kiện, sợ hăi rụt người lại! Tôi biết, như thế thật chán! Nhưng... tôi không thể lư giải nổi chính ḿnh. Tôi chỉ thích ngả đầu vào vai cậu ấy, để ngước nh́n lên trời xanh ngắt những chiều lộng gió, hay b́nh yên đi bên cậu ấy tay trong tay đi hết 1 con đường vàng rơm lúa... Tôi không muốn đi quá xa, dẫu tôi biết, khi yêu không thể thiếu những cử chỉ thân mật...


Chúng tôi yêu nhau 2 năm rồi chia tay v́ lư do không hợp nhau! Và cả hai đứa đều biết ngoài cái lư do ấy c̣n có nhiều lư do khác nữa. Nụ hôn và dục vọng không có chỗ trong t́nh yêu ấy! Với tôi, nó quá thuần khiết, quá "thiên thần" nên v́ thế nó mong manh. Tất nhiên, cậu ấy cũng không biết quá khứ của tôi.


Tôi sẽ vẫn măi như thế sao? Ghê sợ mọi thứ liên quan đến dục vọng. Run rẩy trước mọi yêu thương. Và thậm chí, xa hơn tôi sẽ thành người lănh cảm trong chuyện ấy - điều không thể thiếu của một gia đ́nh hạnh phúc? Ngoài cậu ấy ra, ngoài người con trai có gương mặt thiên thần b́nh yên ấy ra, tôi đều chĩa gai nhọn với tất cả mọi người để làm một cô gái gai góc và nghiệt ngă đầy lư trí và dửng dưng...


Tôi liệu có được hạnh phúc không nếu cái quá khứ ấy đă biến tôi thành một người con gái không nguyên vẹn? Tôi không c̣n tự ti và thu ḿnh lại nữa. Với vẻ ngoài và con người tôi hiện tại, không khó để tôi t́m được một người đàn ông yêu ḿnh. Nhưng thứ tôi muốn là một hạnh phúc thực sự! Tôi không có niềm tin rằng ai đó sẵn sàng yêu tôi bất chấp nỗi đau quá lớn ấy! Không có người đàn ông nào có thể vị tha đến như thế, đúng không?


Tôi nên tiếp tục im lặng để làm một cô gái b́nh thường với những t́nh yêu nhẹ nhàng và an toàn cùng với bí mật măi măi của riêng ḿnh? Hay tôi nên thử thách hạnh phúc với sự thật ghê sợ ấy? Và cuối cùng một người như tôi, có c̣n mong t́m được hạnh phúc?



Theo Afamily
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	1.jpg
Views:	15
Size:	13.6 KB
ID:	291651  
tonycarter_is_offline  
 
User Tag List


Facebook Comments


Phim Bộ Sốt Nhất 1 Tháng qua

Phim Bộ Sốt Nhất 2 Tháng qua

Phim Bộ Sốt Nhất 3 Tháng qua

Phim Bộ Sốt Nhất 6 Tháng qua

Phim Bộ Sốt Nhất 1 Năm qua
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.