
Giữa cơi đời nhiều biến động, có một người lặng lẽ ở lại bên tâm hồn ta – không ràng buộc, không hẹn ước, chỉ là sự đồng hành tịnh tại. Người ấy, gọi là tri kỷ.
Không phải ai cũng có phúc duyên được gặp một tri kỷ – v́ đó là nhân duyên lớn, đă kết từ bao kiếp trước. Tri kỷ không cần lời hoa mỹ, không cần gặp gỡ thường xuyên. Chỉ cần một ánh nh́n, một sự hiện diện thầm lặng… cũng đủ để ḷng được an yên.
Trong giáo lư nhà Phật, mọi cuộc gặp đều có lư do. Có duyên th́ gặp, có nợ th́ gắn bó. Nhưng tri kỷ – là duyên lành đặc biệt, là người giúp ta soi chiếu lại chính ḿnh, để không lạc bước giữa vô thường.
Nếu ai đó xuất hiện đúng lúc trái tim ta hoang mang, khiến tâm ta lắng lại như mặt hồ chiều vắng – th́ đó không chỉ là một người, mà là một phước lành.
Biết ơn v́ có họ. Biết ơn v́ giữa muôn trùng nhân quả, ta c̣n đủ duyên để không cô đơn trên đường về với chính ḿnh.
VietBF@sưu tập