Sau nhiều năm "diễn kịch" với hàng ngàn nhân vật trong hàng ngàn t́nh huống, tôi nhận ra một chân lư: Đàn ông thật sự rất đơn giản. Họ không hiểu hết cảm xúc phức tạp của phụ nữ, muốn hiểu được phụ nữ th́ hăy đếm những hạt mưa và bạn sẽ thấy chả hiểu cái moẹ ǵ ngoài tốn thời gian, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không yêu thương. Chỉ cần ḿnh nói rơ ràng, họ sẽ hiểu và sẵn sàng giúp đỡ.
Sau 3 năm yêu nhau và 3 năm làm vợ chồng, tôi nhận ra rằng, có lẽ, không phải đàn ông vô tâm mà đơn giản v́ họ... không hiểu. Đúng, cấu trúc suy nghĩ của phần lớn đàn ông thật sự rất đơn giản. Họ nh́n mọi thứ một cách ngắn gọn, trực diện, ít phức tạp nhất có thể.
Vậy nên câu hỏi đặt ra là: Đàn ông vô tâm hay phụ nữ quá phức tạp?
Lấy bản thân ḿnh làm ví dụ. Bao lần tôi tự giận hờn, tự tổn thương, tự biên tự diễn, mà chồng tôi th́ chẳng hề hay biết. Dù anh ấy rất yêu thương vợ con, làm việc chăm chỉ, nhưng vẫn bị tôi gán mác "vô tâm" như bao bà vợ khác.
Câu chuyện “Bà chúa tuyết” là một điển h́nh. Hai đứa giận nhau, chồng tôi hỏi: “Em muốn anh ở lại đây nói chuyện hay anh nên lên lầu đợi khi em bớt giận rồi nói tiếp?” Tôi dơng dạc đáp: “Em muốn một ḿnh.” Và dứt lời, anh ấy lập tức xách dép lên lầu. Với chồng tôi, mọi chuyện đơn giản là: “Vợ ḿnh giận, muốn ở một ḿnh, thôi th́ để vợ yên.” Nhưng với tôi th́ là cả một cơn băo suy nghĩ: "Anh ấy không yêu ḿnh sao? Sao ḿnh bảo đi mà anh ấy không ở lại năn nỉ? Có phải anh ấy đang có ai khác trong ḷng?"
Không dừng lại ở đó, tôi quyết định đóng sầm cửa và bước ra giữa trời tuyết lạnh âm 10 độ. Tôi nghĩ bụng: "Anh ấy sẽ nghe tiếng đóng cửa và nghĩ ḿnh bỏ đi, rồi sẽ chạy theo xin lỗi." Tôi cứ thế đứng giữa trời tuyết, tưởng tượng cảnh chồng chạy ra ôm ḿnh từ đằng sau và khóc lóc. Nhưng rồi, 5 phút trôi qua, 10 phút... vẫn không có ai xuất hiện. Chỉ có tôi, lạnh run, tuyết phủ trắng cả người. Cuối cùng, tôi chịu không nổi nữa, quyết định vào nhà. Trong ḷng vẫn hy vọng anh ấy chắc đang nằm suy nghĩ buồn bă. Nhưng không, khi tôi lên lầu th́ thấy chồng ḿnh đeo tai nghe, coi hài và cười phá lên. Hóa ra, anh ấy không hề nghe thấy ǵ. Nếu tôi không vào sớm, chắc đă hóa đá như bà chúa tuyết rồi.
Đến khi tôi có bầu, t́nh trạng "tự biên tự diễn" c̣n đạt đến đỉnh cao. Chồng tôi, biết ḿnh sắp làm bố, đă lao vào kiếm tiền để lo cho gia đ́nh. Vậy nên, tối nào anh ấy cũng đi ngủ sớm. Tôi nằm đó, suy nghĩ: "Ḿnh mang bầu mệt mỏi vậy mà sao anh ấy chẳng hỏi han ǵ?" Đôi lúc c̣n tự rơi nước mắt, nhưng chồng tôi không hề phản ứng. Cuối cùng, tôi nghĩ, khóc hoài chắc chỉ mệt thêm, nên đành đi ngủ.
Sau nhiều năm "diễn kịch" với hàng ngàn nhân vật trong hàng ngàn t́nh huống, tôi nhận ra một chân lư: Đàn ông thật sự rất đơn giản. Họ không hiểu hết cảm xúc phức tạp của phụ nữ, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không yêu thương. Chỉ cần ḿnh nói rơ ràng, họ sẽ hiểu và sẵn sàng giúp đỡ.
Thay v́ cứ đóng kịch, giờ tôi chỉ cần lên tiếng. Ví dụ: "Anh trông con hôm nay đi, em sắp phát điên rồi!" Và ngay lập tức, chồng tôi sẽ xuất hiện trong 3 nốt nhạc, giúp tôi. Nó dễ dàng và hiệu quả hơn rất nhiều so với việc "diễn kịch."
Các chị em ơi, có thể chúng ta phức tạp quá, chứ chồng ḿnh không hẳn là vô tâm. Cứ nói thẳng và rơ ràng, chồng sẽ đáp ứng thôi. Hăy cùng "tru lên" để cuộc sống dễ dàng hơn nhé!
Chúc mừng chúng tôi đă bên nhau tṛn 3 năm ngày cưới!