Sốt ruột tôi gửi con gái nhờ chị hàng xóm trông hộ, rồi phóng xe máy đi t́m chồng trong nỗi thấp thỏm, sợ hăi.
Tôi không hiểu v́ lư do ǵ mà càng lên cao sức học của tôi càng đuối, mặc dù tôi đă hết sức cố gắng để ít nhất là có được tấm bằng tốt nghiệp cấp ba rồi ra thành phố tự thân lập nghiệp. Bởi tôi muốn nhường thu nhập ít ỏi từ tiệm tạp hóa của ba má nhằm lo cho hai đứa em kế tôi được học hành tới nơi, tới chốn.
Thế nhưng mong mong ước nhỏ nhoi của tôi không trở thành hiện thực khi phải bỏ ngang đèn sách v́ thi trượt vào cấp ba trường công lập của huyện. May mắn sau ba năm ở nhà giúp ba má buôn bán, tôi có tên trong danh sách tuyển dụng của nhà máy sản xuất gạch men ở một tỉnh phía Nam. Sau hai năm chăm chỉ cống hiến cho nhà máy, tôi đă tiết kiệm được một số tiền kha khá để quyết định ra miền Trung ăn tết cùng ba má và các em.
Chuyến xe khách đường dài Nam Bắc chật kín người và hành lư, tôi thấy yên tâm khi ngồi cạnh ḿnh là một thanh niên với vẻ hiền lành, chất phác hiện rơ trên khuôn mặt rám nắng. Anh nhiệt t́nh giúp tôi sắp gọn ba lô và túi quà tết để có chỗ ngồi rộng răi, thoải mái.
Chưa kịp mừng v́ có người đồng hành để chuyện tṛ suốt quăng đường di chuyển hàng ngàn cây số th́ tôi đă phải một phen vất vả v́ anh. Nguyên do là trông anh to cao, khỏe mạnh như vậy mà mắc chứng say xe chỉ sau chưa đầy 20 phút xe rời bến. Anh say đến mềm người, khiến tôi vừa chăm sóc anh, vừa phải cố thu ḿnh lại để anh có chỗ nghỉ đỡ mệt.
Biết quê anh cách nhà tôi không đến 30 cây số nên tôi mạnh dạn nói dối là tôi xuống bến sau anh để đưa anh về tận nhà. Cùng với lời cảm ơn chân thành lúc tạm biệt, tôi đă có trong tay số điện thoại và lời hẹn sẽ t́m gặp tôi khi trở lại thành phố của anh. Rồi Tiến, anh thanh niên quen biết trên chuyến xe khách dịp về tết đó đă giữ lời hứa khi đến tận khu trọ của công nhân t́m tôi.
Tiến cho biết anh là phó pḥng kế toán của một doanh nghiệp lớn, anh sở hữu một căn hộ chung cư đầy đủ tiện nghi trong phố. Nên sau hai năm đi lại t́m hiểu, ngày chúng tôi đưa nhau về ra mắt, đều được ba mẹ, họ hàng đôi bên thuận t́nh ủng hộ.
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức khi Tiến bước vào tuổi 32 và tôi cùng đón sinh nhật lần thứ 23 của ḿnh. Con gái đầu ḷng của vợ chồng tôi ra đời trong sự mừng vui của cả hai bên gia đ́nh. Bà nội, bà ngoại thay nhau vào thành phố chăm sóc cho đến ngày bé cứng cáp đi nhà trẻ.
Nghe mấy chị có chồng con trước khuyên tôi phải để ư cảnh giác v́ phụ nữ trải qua bầu bí, sinh nở rồi bận bịu nuôi con mọn khiến chồng dễ thay ḷng đổi dạ, bồ bịch, trai gái nọ kia. Nên thỉnh thoảng tôi cũng lục túi quần, túi áo, rồi ḍ hỏi bạn bè đồng nghiệp của chồng, nhưng chưa nhận được tin ǵ đáng nghi ngờ, thất vọng về chồng…
Thế nhưng mọi việc không b́nh yên, tốt đẹp như suy nghĩ chủ quan của tôi. V́ thời gian gần đây Tiến hay lấy lư do bận công việc công ty để đi sớm, về muộn. Mỗi lần có điện thoại gọi là anh lại ra tận cuối hành lang chung cư để th́ thầm tṛ chuyện.
Không những anh thôi cưng nựng, bế ẵm con gái mà c̣n lạnh nhạt, thờ ơ trong chuyện t́nh cảm vợ chồng với tôi. Cách đây một tuần Tiến bảo tôi không phải phần cơm chiều v́ anh có lịch bồi dưỡng nghiệp vụ cho mấy nhân viên mới được tuyển dụng theo lệnh của giám đốc.
Không hiểu buổi học gặp trở ngại ǵ hay Tiến có chuyện không may trên đường về mà gần 12 giờ đêm Tiến vẫn chưa có mặt ở nhà. Một điều nữa khiến tôi đứng ngồi không yên là gọi cho anh mấy cuộc điện thoại mà anh không bắt máy.
Sốt ruột tôi gửi con gái nhờ chị hàng xóm trông hộ, rồi phóng xe máy đi t́m chồng trong nỗi thấp thỏm, sợ hăi.
Vậy mà vừa rẽ vào con ngơ, tôi choáng váng, suưt té xỉu v́ thấy chồng đang t́nh tứ âu yếm ôm hôn cô gái lạ ngay trước cổng một nhà nghỉ.
Tiến thề sống thề chết là anh mắc lỗi lần đầu, do cô nhân viên trẻ dưới quyền quá xinh đẹp quyến rũ.
C̣n mẹ con tôi vẫn là t́nh yêu , là cuộc sống của anh. Tôi có nên tin chồng để níu giữ hạnh phúc gia đ́nh không mọi người?
VietBF@ sưu tập
|