Một nhà báo nằm chiêm bao thấy gặp Thượng Đế bèn mở máy ghi âm xin phép được phỏng vấn vài câu nếu Ngài có th́ giờ.
– Cứ tự nhiên. Th́ giờ của ta vô lượng!
– Từ khi… tạo ra loài người, Ngài có điều ǵ băn khoăn thắc mắc về họ không?
– Nhiều lắm.
– Chẳng hạn?
– Loài người rất lạ. Lúc nhỏ th́ mong cho mau lớn. Lớn rồi th́ mong cho nhỏ lại…
Nhà báo giật ḿnh, thấy hơi nhột. Thượng Đế tiếp:
– Lạ nữa, lúc trẻ khỏe th́ họ mang hết sức lực ra đấu đá tranh giành để kiếm cho thật nhiều tiền… Rồi khi có tuổi, họ mang tiền đó ra… phục hồi sức khỏe!
Nhà báo rút khăn lau mồ hôi trán.
– Nhưng lạ nhứt là loài người không sống!
– Nghĩa là họ…
– Không. Họ vẫn tồn tại nhưng không sống. Họ luôn nhớ tiếc dĩ văng hoặc mơ ước tương lai. Mà dĩ văng th́ qua rồi, tương lai th́ chưa tới. Họ luôn ở trong cái đă qua rồi hoặc cái chưa tới… nên nói họ không sống…
– Ư Ngài là phải biết sống trong hiện tại?
– Phải. Ở đây và bây giờ.
Nhà báo tỉnh giấc, toát mồ hôi, đưa tay ṿ mái tóc… lẩm bẩm: “Đời tôi ngốc dại/ Tự làm khô héo tôi đây/ Nửa đêm thức dậy/ Chập chờn lau trắng trong tay…” (Trịnh Công Sơn)
Rồi sực nhớ lời Phật dạy:
Không than việc đă qua,
Không mong việc sắp tới,
Sống ngay với hiện tại,
Do vậy, sắc thù diệu…
VietBF@sưu tập