Chồng thức suốt đêm chăm sóc vợ ốm, sáng ra hỏi: “Hôm nay thấy thế nào? C̣n đau không?”.
Người ấy đến thăm, hỏi: “Hôm nay em thấy thế nào? C̣n đau không em?”.
Chồng h́ hụi nấu cho vợ bát cháo, bưng đến, nói: “Ăn đi cho toát mồ hôi...”
Người ấy đến đúng lúc bát cháo c̣n để trên bàn, bảo: “Em ăn đi kẻo nguội...”
Sáng thấy trời trở gió, chồng đưa cho cái áo khoác bảo: “Trời lạnh đấy...”
Người ấy nh́n thấy quấn kín mít trong đống áo quần, hỏi: “Có lạnh không em?”
Chỉ thêm một từ “em” mà sao nghe ḷng cứ rưng rưng. Người ấy thật dịu dàng, thật tŕu mến, thật đáng yêu.
Chỉ thiếu một từ “em” mà thấy ḷng lạnh tanh, ngao ngán thấy ông chồng thật khô khan, cục mịch.
Chỉ v́ một từ em mà chị đă xao ḷng. Chỉ thiếu một từ em mà chị cảm thấy hụt hẫng, người đâu mà khô như ngói.
Chị thật chóng quên. Trước kia anh đâu có thế. Nhưng... anh vừa hoàn thành công tŕnh được nghiệm thu xuất sắc, vội lao về nhà để đưa vợ đi nhà hàng chiêu đăi, mặc cho đồng nghiệp í ới rủ rê đi nhậu, nhưng gặp ngay nét mặt lạnh lùng của vợ:
- Hôm nay thất nghiệp hay sao mà giờ này đă về...
Nguội cả niềm vui.
Vui quá v́ nhận được một hợp đồng béo bở, về thấy vợ đang lúi húi nấu cơm, thương vợ quá nên bàn:
- Em t́m thuê lấy người giúp việc cho đỡ vất...
Vợ cau có:
- Sợ vợ vất vả hay thích có bà bé trong nhà?
T́nh yêu vụt tắt.
Có hôm tự nhiên nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa thấy yêu vợ lạ lùng, chẳng ḱm được ḷng đến bên vợ hôn một cái. Vậy mà vợ quay ngoắt lại, giương mắt lên hỏi:
- Hôm nay lại làm ǵ nên tội hả? Anh khai ngay. Hôm nay anh gặp lại người yêu cũ phải không?
Nói là v́ yêu vợ quá th́ vợ lại ph́ vào mặt bảo: “Đừng giả dối, đừng đánh trống lảng...”. Buồn cả người.
Có hôm công việc không suôn sẻ, vừa mệt, vừa chán, chỉ mong được về nhà nằm nghỉ bên vợ con cho quên hết sự đời, vậy mà vừa mở cửa, mới bước được có một chân vào nhà vợ đă nh́n lom lom hỏi:
- Hôm nay căi nhau với con nào hả? Sao mặt mũi trông như thất t́nh vậy?
Cứ nghĩ, giá như vợ chỉ hỏi một câu: “Anh có chuyện ǵ mà trông mệt thế?”, chắc sẽ bật khóc mà nói: “Không có em chắc anh không sống nổi...”.
Vợ bước từ pḥng tắm ra, trông vợ mát mẻ cứ như thiên thần, yêu thật là yêu, chạy ra ôm vợ vào ḷng, ghé tai nói khẽ: “Em xinh thật là xinh. Thơm thế, cứ như được ướp bằng ngàn loài hoa ấy...”.
Vợ hất tay, nguưt dài: “Đừng có tán, tính chuyện vớ vẩn hả... người ta đang mệt đây, để cho người ta yên”. Trăm ngàn t́nh yêu đều sun cả lại, cụt cả hứng.
Ngày sinh nhật vợ, nhân có tiền thưởng, hứng chí mua cho vợ một bó hoa lan cực đẹp. Cầm bó lan đi đường bao cô gái phải trầm trồ khen, sướng run cả người, tin chắc vợ sẽ vui lắm đây. Vậy mà vợ chỉ nh́n bó hoa đă hỏi ngay: “Bao nhiêu tiền thế? Anh mua hay cô nào mua hộ?” Niềm vui chợt tắt.
Nhưng nào đă xong, vợ truy măi đành phải nói giá bó hoa (mà chỉ là nửa giá thật thôi đấy), vợ giăy lên đành đạch tưởng bị đứt ruột, kêu rầm: “Kỳ sau đến ngày sinh nhật tôi ông cứ mua cho tôi con gà để tôi ôm là được, đừng có hoa hoét làm ǵ phí tiền...”.
Cứ thế mà những lời có cánh, những hành động galăng dần dần mai một, héo hon, khô đét.
Có nhiều lúc khao khát được nói những lời yêu thương, khao khát được bày tỏ t́nh cảm với vợ mà miệng chẳng dám nói lời ngọt ngào âu yếm, sợ phải nh́n ánh mắt nghi ngờ của vợ, sợ phải nghe vợ nói: “Đừng có mà giả tạo, đừng có mà nói điêu...”.
Vợ chẳng biết chính ḿnh đă biến chồng thành mảnh ngói khô khan để rồi cứ thế mà hờn trách, xa rời chồng. Để rồi xao ḷng với người đàn ông khác bởi một tiếng “em”.
VietBF@sưu tập