Theo như tôi phải báo điện lực đến kiểm tra th́ không phát hiện thiết bị điện hư hỏng. Tuy nhiên, họ cho biết thời điểm gia đ́nh tôi tiêu thụ điện nhiều nhất là vào giữa trưa. Điều này càng vô lư hơn, thời điểm đó chỉ có con gái tôi ở nhà, nhưng hóa đơn tiền điện tăng phi mă, tôi âm thầm kiểm tra và phát hiện nguyên nhân. Dù vậy, tôi không dám nói với chồng mà cố t́m cách che giấu.
Lỡ mang thai năm 20 tuổi, tôi bỏ dở việc học, kết hôn cùng chồng lớn hơn 19 tuổi. Nhà chồng đàm tiếu, nói tôi ham giàu nên dùng con cái trói buộc anh.
Họ không biết vợ chồng tôi đă kư thỏa thuận trước cưới. Tôi sẽ ra đi tay trắng nếu không sống cùng anh nữa. Dù oan ức nhưng tôi không đáp trả, cố gắng nhịn nhục.
Và rồi, tôi thực sự vỡ mộng về một t́nh yêu vĩnh cửu. Vẻ lịch lăm, điềm đạm của người đàn ông tôi yêu không c̣n nữa. Thay vào đó, anh liên tục bạo hành, xúc phạm vợ con và cặp kè với người phụ nữ khác.
Không c̣n lựa chọn khác, tôi ly hôn chóng vánh sau 2 năm sống chung. Bẽ bàng hơn, tôi phải ôm con gái ra đi tay trắng đúng với cam kết trước hôn nhân.
15 năm, tôi vất vả mưu sinh, một ḿnh nuôi con. Năm ngoái, tôi quyết định tái hôn cùng người đàn ông sống gần nhà. Anh rất tốt bụng, hiền lành và thương yêu mẹ con tôi.
Tôi đau khổ nhận ra con gái quá bướng bỉnh. Ảnh minh họa: Px
Dù bố dượng hết ḷng chiều chuộng nhưng con gái tôi lại không thích, luôn t́m cách xa lánh. Tôi hiểu con gái đang ở tuổi ẩm ương nên chỉ biết hy vọng con sớm thay đổi.
Chuyện nhà chưa yên th́ chồng cũ của tôi t́m đến, muốn nhận lại con gái. Thương con, tôi đồng ư cho bé tiếp xúc với bố và nhà nội. Nhưng, sau vài lần đi chơi cùng bố, con gái tôi tỏ ra bướng bỉnh, đối đầu với bố dượng.
Đỉnh điểm, con tôi to tiếng, căi lại bố dượng v́ bị nhắc nhở sử dụng điều ḥa lăng phí. Tôi giảng ḥa th́ con gái nói tôi bênh vực chồng mới, bỏ bê con cái.
Từ hôm đó, con gái luôn t́m cách tránh mặt tôi và bố dượng. Con bé chỉ ra khỏi pḥng khi chúng tôi vắng nhà.
Suốt thời gian đó, tôi chán nản, không thiết tha chuyện nhà cửa. Chỉ đến khi phải thanh toán hơn 2 triệu đồng tiền điện tháng 2/2024, tôi mới sững người, vội vă kiểm tra.
Tôi mở điện thoại xem lại hóa đơn th́ phát hiện từ tháng 11/2023, tiền điện đă chạm mốc 1 triệu đồng và cứ thế tăng thêm.
Trước đó, tiền điện của nhà tôi chỉ khoảng hơn 500 ngh́n đồng/tháng. Tôi yên tâm chọn cách thanh toán tự động qua tài khoản ngân hàng. Suốt thời gian gia đ́nh lục đục, tôi không chú ư kiểm tra hóa đơn.
Tôi báo điện lực đến kiểm tra th́ không phát hiện thiết bị điện hư hỏng. Tuy nhiên, họ cho biết thời điểm gia đ́nh tôi tiêu thụ điện nhiều nhất là vào giữa trưa. Điều này càng vô lư hơn, thời điểm đó chỉ có con gái tôi ở nhà.
Ngay trưa ngày hôm sau, tôi xin nghỉ làm buổi trưa để về nhà kiểm tra. Mở cửa vào nhà, tôi suy sụp khi phát hiện con gái mở một lúc 3 chiếc điều ḥa, bật thêm quạt máy và tivi.
Tôi không kiềm được nước mắt, nghẹn ngào hỏi con gái lư do làm như vậy. Con bé trả lời một cách tỉnh bơ: “Trả thù kẻ đă mắng con và không có chuyện dừng lại”.
Tôi không c̣n từ ngữ nào để khuyên giải con bé. Có lẽ, tôi đă nuôi dạy con không đúng cách. Tôi cứ nghĩ bé thiếu t́nh thương của bố, lúc nào cũng cố gắng bù đắp, chiều chuộng.
Hiện tại, tôi chỉ biết giấu nhẹm chuyện tiền điện tăng vọt, lấy tiền riêng để bù vào. Tôi không biết nên làm ǵ để thoát khỏi t́nh cảnh khó xử như thế.
Tôi phải nói với con gái như thế nào để bé thay đổi, biết yêu thương và nghĩ cho mẹ nhiều hơn?