Người xưa nói, cuộc đời con người có 3 loại lo lắng, vậy 3 loại lo lắng đó là ǵ?
Trí tuệ của người xưa là ngọn nguồn không ǵ có thể đong đếm được. Các cụ xưa có thể không biết đọc, không biết viết, nhưng những kinh nghiệm đúc rút qua năm tháng th́ con cháu ngày nay không phải ai cũng hiểu. Để dễ nhớ, dễ hiểu, truyền lại cho con cháu dễ dàng, các cụ đă biến những kinh nghiệm đó thành các câu tục ngữ. Ví dụ, "con người có ba loại lo lắng" và "không nhận ra sáu thân nhân" là hai câu tục ngữ quen thuộc, nhưng bạn có biết ba loại lo lắng đó là ǵ và sáu thân nhân kia bao gồm những ai không?
"Con người có ba loại lo lắng" mở rộng ư nghĩa hơn nhiều so với việc chỉ đề cập đến những nhu cầu cơ bản. Ba loại lo lắng đó bao gồm: nhu cầu sinh lư cấp thiết, sự nóng vội trong tâm trạng và tính cách nóng nảy, làm việc mà không cân nhắc. Tính nóng vội được hiểu là sự vội vă của người xưa khi muốn nhập gia tùy tục, trong xă hội hiện đại, thường được ám chỉ đến một người có tính cách nóng nảy, làm việc mà không suy nghĩ kỹ lưỡng. C̣n lo lắng về tâm trạng xuất phát từ việc đối mặt với những t́nh huống khó khăn, khiến bản thân cảm thấy bất an, lo lắng. Ba loại lo lắng này đều là phản ứng bản năng của con người.
Trong khi đó, "không nhận ra sáu thân nhân" nêu bật tầm quan trọng của việc giữ ǵn mối quan hệ gia đ́nh trong xă hội phong kiến, gồm cha, mẹ, anh, em, vợ và con cái. Trong xă hội phong kiến coi trọng việc hiếu thảo với cha mẹ, đoàn kết với anh em, chăm sóc vợ con là chuẩn mực của người đàn ông thành công, là biểu hiện của một người có trách nhiệm và có nguyên tắc. Nếu ngay cả những người thân yêu nhất cũng không được quan tâm, th́ liệu cuộc sống của người đó c̣n ư nghĩa ǵ?
Dù là sáu thân nhân hay ba loại lo lắng đều chứa đựng trí tuệ sâu sắc của người xưa. Có người cho rằng, những tục ngữ này đă thay đổi ư nghĩa trong quá tŕnh phát triển của sau này, chúng sinh ra trong thời kỳ phong kiến và không nên được áp dụng trong xă hội hiện đại. Trong khi đó, người khác lại cho rằng, tục ngữ là tinh hoa của văn hóa truyền thống, dù sinh ra trong thời kỳ phong kiến nhưng giá trị của chúng là vĩnh cửu, nên được tiếp tục sử dụng. Vậy bạn nghĩ sao về vấn đề này?
VietBF@sưu tập