Đọc câu chuyện này sẽ giúp bạn ngộ ra nhiều điều về thuật đối nhân xử thế ở đời.
Ngày nhỏ, cô bạn tôi có một tuổi thơ tận cùng bất hạnh. Cha bạn nghiện rượu, mẹ bạn bỏ xứ đi biền biệt. Bạn luôn phải chịu cảnh thiếu ăn, thiếu mặc. Những chiều mưa rả rích, tôi luôn bắt gặp h́nh ảnh cô bé gầy ốm, xanh xao cắp bên nách chiếc rổ nhỏ đi vay gạo khắp xóm.
Một chiều mưa buồn như thường lệ, một người d́ từ phương xa đến thăm nhà bạn. Cô bé vui mừng hớn hở ra đón người d́. Bé gái ấy luôn nhớ h́nh ảnh d́ vóc dáng cao ráo, ăn mặc thật thời trang với những bộ ṿng vàng đeo kín các ngón tay và cổ tay.
Nhưng khi bước chân vào căn nhà lá rách nát, tồi tàn, người d́ ấy thất vọng đến tận cùng. Trên nền đất lạnh lẽo, cảnh người anh rể đang nằm trên manh chiếu cũ rách, tay vẫn c̣n ôm chặt chai rượu c̣n miệng luôn lèm bèm chửi rủa. Người d́ ấy vội vă quay lưng, rời bước khỏi căn nhà tối tăm, xập xệ ấy thật nhanh. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, người d́ đến thăm nhà những đứa cháu nhỏ ấy.
Những đứa trẻ háo hức trông đợi một bữa cơm ăm ắp thức ăn giữa một chiều mưa hết gạo đă hụt hẫng tận cùng. Chúng nh́n theo bước chân cao sang của người d́ khuất dần khỏi ngơ với cái bụng trống rỗng.
Sau này, cô bạn ấy xót xa khi nghe người ta kể lại. D́ bạn từng nhiếc mắng cha bạn: “Nh́n đám con nheo nhóc, tui cũng định móc cho ít tiền nhưng trông đến bộ dạng say xỉn của ông ta th́ thôi miễn đi. Một cắc cũng không có…”.
Nhiều năm trôi qua, cô bạn tôi cũng trưởng thành, học hành thành đạt. Để rồi một ngày, khi bạn gặp lại người d́ năm xưa. D́ rút trong túi ra vài tờ năm trăm ngàn, giúi vào tay cô cháu, thỏ thẻ: “D́ cho con nè!”.
Cô bạn tôi giờ đă có một công việc như mơ, cuộc sống đủ đầy nên đâu c̣n đói ăn, khát uống như tuổi thơ nữa. Cô ấy thẳng thừng từ chối tiền của d́ với câu nói thật chua chát: “Nếu ngày nhỏ, d́ cho con số tiền này, có lẽ con mang ơn d́ lắm. Anh em con đă có gạo để ăn mà không phải nhịn đói đi học. Nhưng giờ con đă tự lo cho ḿnh được rồi, con không cần tiền của d́ nữa đâu…”.
Có một mảnh vỡ nào đó cùng rạn nứt trong đôi mắt của cả hai d́ cháu, khi cô bạn tôi thốt ra lời ấy.
Ông bà xưa có câu: “Một miếng khi đói bằng một gói khi no” luôn đúng mọi thời đại phải không các bạn? Hăy ch́a tay ḿnh ra giúp ai đó, khi họ lâm vào bước đường cùng, cuộc sống tận cùng khốn khổ và bất hạnh. C̣n khi bạn chờ họ bước qua được đoạn đường khó khăn ấy, mọi sự giúp đỡ của bạn dành cho họ đều trở nên vô nghĩa.
VietBF@sưu tập