Tôi lấy chồng năm 27 tuổi. Cuộc sống khá hạnh phúc, vợ chồng có sự nghiệp ổn định, nhà của ba mẹ tôi cho khi tôi chưa lấy chồng, nên anh muốn đưa mẹ và em gái lên tôi đồng ư nhà rộng răi. Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu không gặp trục trặc ǵ. Tuy nhiên, bi kịch bắt đầu khi măi tôi vẫn không mang thai.
Nhà chồng tôi lúc nào cũng căng như dây đàn, sôi sục t́m thầy chữa bệnh. Đáng buồn là các bác sĩ đều khẳng định tôi khó có khả năng làm mẹ v́ buồng trứng có vấn đề. Mối quan hệ của tôi với nhà chồng v́ thế mà xấu đi. Không bàn bạc với tôi, mẹ chồng và chồng đi làm thủ tục nhận con nuôi khi tôi 31 tuổi. Tôi biết ḿnh yếu thế nên đồng ư mà không phản ứng ǵ nhiều.
Chúng tôi nhận nuôi một bé trai mới một tháng tuổi bị bỏ rơi ở bệnh viện. Thằng bé trộm vía rất ngoan, đặc biệt là “hợp mệnh” nhà tôi theo lời mẹ chồng. May mắn cho tôi là cả gia đ́nh đều yêu thương đứa trẻ này, cũng không ai chỉ trích chuyện tôi bị vô sinh. Nhờ vậy, tôi nhẹ ḷng dần, toàn tâm toàn ư chăm sóc cho con. Tôi làm thiện nguyện nhiều và đi chùa tôi đều xin con.
Mọi chuyện sẽ không có ǵ đáng nói nếu không có chuyện tôi bỗng dưng mang thai tự nhiên khi đă 33 tuổi. Đúng là điều thần ḱ, các bác sĩ cũng cảm thấy khó hiểu. Tôi mừng quá khóc suốt quăng đường về nhà. Vậy mà, gia đ́nh chồng lại đón nhận tin này khá hờ hững. Không ai quan tâm đến điều này. Suốt những tháng mang thai, tôi tự đi khám, tự chăm sóc cho ḿnh.
Thấy mọi người yêu thương Tôm (tên ở nhà của con nuôi tôi) mà không màng tới sinh linh đang chuẩn bị chào đời, tôi vô cùng khó chịu. V́ thế, tôi dần xa lánh thằng bé dù tôi biết lỗi không phải do con.
Sự nồng nhiệt khó hiểu của gia đ́nh chồng với Tôm khiến tôi nghĩ tới khả năng Tôm là con riêng của chồng. Tôi nghĩ đến kịch bản thường có trong phim, ấy là chồng lẳng lặng đi kiếm con ở bên ngoài rồi mang về nói đó là con nuôi, hợp thức hóa thân phận cho đứa con ngoài giá thú của ḿnh. V́ thế, tôi đă ngầm đi làm xét nghiệm ADN, thế nhưng, kết quả cho thấy hai người không có quan hệ huyết thống.
Điều này khiến tôi rất mừng. Tôi gạt đi nỗi buồn, sự tủi thân để sinh con, mong rằng chồng và mẹ chồng sẽ thay đổi thái độ khi cháu gái chào đời. Thế nhưng, vẫn không ai quan tâm. Cả nhà rộn ràng, bận bịu lo cho bé Tôm, thi thoảng lắm mới hỏi đến mẹ con tôi.
Không thể hiểu nổi diễn biến này, tôi đă đề nghị họp gia đ́nh và hỏi xem lư do là v́ đâu. Mọi người chỉ nói chung chung rằng v́ nuôi Tôm từ bé nên thân thiết, yêu thương vậy thôi. Không có ǵ đặc biệt. “Ai ghét bỏ mẹ con nhà chị mà chị cứ làm quá lên vậy”, mẹ chồng tôi nói.
Lúc này, tôi giận nên nói một hơi hết những suy nghĩ của ḿnh, kể cả chuyện v́ nghi ngờ Tôm là con ruột của chồng nên đă ra ngầm đi xét nghiệm ADN. Lúc tôi bảo kết quả khẳng định chồng tôi và Tôm không phải bố con, tự nhiên không khí trong nhà khác hẳn. Mẹ chồng và chồng mặt tái nhợt. “Mang giấy tờ ra đây cho tôi xem”, mẹ chồng nói.
Tôi đưa tờ kết quả ADN, thấy mẹ chồng run tay nhưng lại b́nh tĩnh ngay. Thái độ khác lạ của hai người đó khiến tôi lờ mờ đoán rằng họ đang có chuyện ǵ đó giấu cả nhà. Sau buổi nói chuyện, thái độ của chồng tôi và mẹ đối với con gái tôi khác hẳn. Từ ngày cháu gái chào đời, bà chưa bế bao giờ th́ nay lại cả ngày hôn hít, ôm ấp. Chồng tôi cũng thế.
Chồng tôi đă nuôi “con tu hú” bao năm trời mà không biết. Có thêm đứa con ruột anh ta cũng không màng tới v́ thích con trai hơn. Của đáng tội, Tôm lại có nét giống chồng tôi nên chưa bao giờ chồng tôi nghi ngờ.
Mặc dù trong tôi đă có thêm một sinh linh mới, nhưng tôi vẫn tức giận, tôi không nói chuyện với chồng, tránh né sự hỏi han của nhà chồng, tháng cuối thai kỳ hai mẹ con tôi về nhà ngoại sinh cháu trai. Tôi đă 36 tuổi cả nhà chồng tôi đều ngại ngừng chưa dám tới thăm, chồng tôi th́ cúi đầu lầm lũ không dám nh́n thẳng mặt tôi.
Muốn nhà cửa êm ấm, tôi coi như không biết ǵ về chuyện này. Nhưng thú thực trong ḷng tôi rất hả hê. Quả báo đâu chừa một ai, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi.
Tôi muốn khẳng định rằng: Quả báo không chừa một ai. Nếu vợ hiếm muộn mà các anh muốn có con, hăy nói với vợ điều này rồi cả hai t́m hướng giải quyết th́ mọi chuyện chắc sẽ khác. Chồng tôi cũng đă gặp quả báo, mà có khi c̣n nặng nề hơn, khi trong đầu tôi đă xuất hiện hai chữ ly hôn.
Tôi không chấp nhận lừa dối, không chấp nhận cả nhà chồng tôi đang sống trong nhà của ba mẹ tôi mua cho, mà đối xử với tôi vậy. Nhất là chồng tôi đă ngoại t́nh trắng trợn dù bị lừa…
Phụ nữ yêu được buông bỏ cũng được, nay ba mẹ con tôi đang ở ngoại, đợi cháu cứng cáp chút tôi sẽ trả cả nhà chồng cũ về quê như cũ và đặt ngay ngắn trên bài tờ ly hôn.
Tôi quyết không tha thứ cả nhà chồng, yêu cầu ba ngày phải dọn ra khỏi nhà tôi cùng đứa bé đó, cháu không có tội nhưng đó là dấu hiệu lừa dối tôi, con trai tôi đă làm giấy khai sinh họ mẹ, không kư th́ tôi đơn phương ly hôn, kinh tế tôi có, ḷng tự trọng tôi bị tổn thương sâu sắc sao tôi tha thứ được, chồng làm được chịu được không xin lỗi ǵ nữa..
VietBF@sưu tập