Gần đây Khương Bình thường xuyên có một giấc mơ:
Trong một con hẻm nhỏ dài tăm tối, cô một mình liêu xiêu chạy, bóng tối mơ hồ vọng lại tiếng chó sủa cùng vô vàn thứ âm thanh không thể gọi tên khác. Cô trượt chân ngã nhưng cố gắng bò dậy thật nhanh. Chẳng ai giúp cô, sau lưng là đoạn đường dài hun hút tăm tối, không biết nhà ở nơi nào.
Từ nhỏ, những đứa trẻ hiểu chuyện như Khương Bình đã mang trên mình quá nhiều kỳ vọng và những yêu cầu khắt khe từ cha mẹ, luôn phải thực hiện những nhiệm vụ vượt quá khả năng của bản thân.
Để cha mẹ hài lòng, cô đã phải đè nén nỗi sợ hãi và lo âu của mình, cố gắng để làm hết sức. Những kinh nghiệm thời thơ ấu đã mách bảo cho cô biết rằng: Chỉ cần tuân theo yêu cầu của những người nắm quyền, làm tốt những điều cần làm, hi sinh bản thân, chăm lo cho người khác, nhất định sẽ được báo đáp và cuộc sống sẽ an toàn, đầm ấm.
Thế nhưng, cuộc sống thật sự rất phức tạp, luôn đối diện với nhiều thứ nguy cơ tiềm ẩn, ngay cả những người nắm quyền uy cũng không thể nói cho chúng biết phải lựa chọn ra sao. Con hẻm nhỏ tăm tối trong cơn ác mộng của Khương Bình tượng trưng cho những lựa chọn cô sẽ phải đối diện trong cuộc sống. Tiếng chó sủa và những âm thanh không nghe rõ văng vẳng trong bóng tối chính là nỗi sợ hãi, bất lực cô đã chôn sâu trong đáy lòng từ thuở ấu thơ. Chưa từng có ai dạy cô cách băng qua đoạn đường tối, cũng chưa một ai an ủi nỗi cô độc của cô.
Để trở thành đứa trẻ hiểu chuyện theo ý cha mẹ, cô đã phải kiên cường dấn bước suốt bao nhiêu năm. Để đến khi phải đối mặt với ngã rẽ cuộc đời, nỗi thấp thỏm bất an bị đè nén suốt bao năm mới được dịp bùng lên.
VietBF@sưu tập